Chương 25

Vân Duệ im lặng, ánh mắt từ từ di chuyển xuống, nhìn thấy miếng băng trắng dính máu trên tay trái của đối phương, cậu chợt sững người: "Tay của anh bị sao vậy?"

Lục Nhiên Khôi cúi đầu, giấu lòng bàn tay đi, thản nhiên cười: "Tối hôm qua không cẩn thận đập trúng, không có gì nghiêm trọng đâu."

Vân Duệ cũng không hỏi nữa, cả phòng bệnh rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, cậu ấm lên tiếng trước, nghiêng đầu đi, cứng nhắc nói: "Cám ơn."

Giọng nói trầm đến mức Lục Nhiên Khôi gần như tưởng rằng lời mình đang nghe thấy là ảo giác.

Cậu ấm của anh thật kiêu ngạo, anh khẽ mỉm cười: "Cậu Vân, cậu không cần khách sáo, đây là chuyện nên làm."

Đơn giản vài câu, không đòi công cũng không nịnh nọt, nhẹ nhàng lướt qua công lao của mình.

Nói xong, anh đứng dậy nói: "Tôi sẽ gọi bác sĩ, cậu nằm nghỉ ngơi tiếp đi, đừng rút kim chai truyền dịch ra."

Nhìn thấy Lục Nhiên Khôi đang muốn rời đi, Vân Duệ vô thức ngăn cản anh: "Này..."

Lục Nhiên Khôi lập tức dừng bước, quay đầu lại lo lắng: "Cậu Vân, sao vậy?"

Đối diện với đôi mắt hoa đào có chút thâm đen, cậu ấm hít một hơi, mím môi, một lúc sau mới rời mắt đi, nói: "Sau này không cần gọi như thế nữa."

Lục Nhiên Khôi sửng sốt: "Hả?"

Tuy rằng cậu ấm vừa mới nợ Lục Nhiên Khôi một ân tình, nhưng tính xấu nhất thời không thể thay đổi được, cậu ngước mắt lên, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, ánh mắt như dao găm.

Lục Nhiên Khôi đột nhiên bị cậu nhìn chằm chằm, trong lòng nhất thời vui mừng, ngập ngừng gọi: "... Cậu Duệ?"

Cậu ấm lại quay đầu sang chỗ khác, ngón tay đặt bên hông siết chặt lại, một lúc lâu sau mới nói: "…Ừm."

Vân Duệ tỉnh dậy, Lục Nhiên Khôi gọi bác sĩ đến, mấy cậu ấm cũng kéo đến bên cạnh Vân Duệ, sợ hãi và áy náy gọi "Cậu Duệ".

Nhìn thấy bạn bè vây quanh cậu, Lục Nhiên Khôi lặng lẽ quay người, rời khỏi đám đông.

Vân Duệ luôn chú ý đến anh, cậu cau mày khi nhìn thấy anh rời đi.

Cậu đưa tay ra, nhưng bị Ngụy Tuần nắm lấy, nước mắt lưng tròng: "Anh Duệ, anh làm tôi sợ chết khϊếp! Sau này tôi sẽ không bao giờ chuốc rượu anh nữa, hu hu hu..."

Nhìn thấy Lục Nhiên Khôi đã biến mất, trên trán Vân Duệ nổi gân xanh: "..."

Tên ngốc này!

Sau khi đuổi đi mấy bạn nối khố không biết sự thật đi, Tô Triển kể cho cậu nghe chuyện xảy ra đêm qua, trong đó có vết thương trên tay Lục Nhiên Khôi, và cả suy đoán có thể anh đã canh bên ngoài lều của Vân Duệ.

Cuối cùng, cậu ta rút điếu thuốc đưa vào miệng, không châm lửa, thở dài: "Tôi thực sự không ngờ anh ta lại lụy như vậy. Nói thật, nếu tôi không biết chi tiết về anh ta từ sớm, ngay cả tôi cũng sẽ bị làm cho cảm động rồi."

Vân Duệ nghe xong sững sờ tại chỗ, vô thức cảm thấy điều này không thể nào.

Nhưng khi nghĩ đến bàn tay của đối phương được quấn trong lớp băng dày và đôi mắt luôn ẩn chứa cảm xúc mãnh liệt của anh, cậu lập tức không nói nên lời.

Lục Nhiên Khôi thực sự đã vì cậu mà làm đến mức này?

Buổi tối không ngủ, đứng ngoài lều là vì lo lắng cậu uống quá nhiều bia lạnh sẽ bị đau dạ dày.

… Có phải bị ngốc không?

Cậu nghĩ vậy, cũng nói ra như vậy.

Tô Triển dùng tay cầm điếu thuốc vỗ vỗ vai Vân Duệ, chân thành nói: "Đây đều là đạn bọc đường của kẻ địch. Ai mà không biết giả vờ thâm tình? Tôi và cậu đều biết anh ta là ai. Cảm động là thua rồi. Biết không?"

Vân Duệ cau mày hất tay cậu ta ra, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu mất kiên nhẫn quen thuộc: "Đương nhiên là tôi biết, không cần cậu nhắc nhở tôi."

Cậu bình tĩnh châm điếu thuốc, cảm thấy mệt mỏi với trò chơi này.

Lục Nhiên Khôi cũng được, người khác tiếp cận cậu cũng được. Dù có giả vờ thâm tình đến đâu thì mục đích cuối cùng vẫn là trèo vào họ Vân.

… Không có gì thú vị.

Thật ra Lục Nhiên Khôi chưa đi xa, cả đêm chưa ăn gì, bây giờ bụng đang nóng bừng.