Chương 26

Người là sắt cơm là thép, Lục Nhiên Khôi sẽ không hành hạ thân thể mình như cậu ấm, tất nhiên phải ăn sáng cho hẳn hoi.

Khi ăn xong cơm quay lại, phòng đơn trống rỗng, chỉ còn Tô Triển, một người cũng tương đối đáng tin cậy ở lại.

Nhìn thấy Lục Nhiên Khôi xuất hiện, Tô Triển đi ra ngoài hút thuốc, để lại Vân Duệ dựa lưng vào giường, bộ quần áo bệnh viện không thể che lấp được khí chất uy nghiêm xa cách của cậu.

Đôi mắt phượng dài hẹp kia nhàn nhạt nhìn Lục Nhiên Khôi, chờ anh lên tiếng trước.

"Cậu..." Dừng một chút, Lục Nhiên Khôi lập tức thay đổi cách gọi, trên môi nở nụ cười dịu dàng: "Anh Duệ."

Cậu ấm lạnh lùng nhìn anh một lúc lâu, hỏi: "Anh vừa mới đi đâu đó?"

Lục Nhiên Khôi khẽ mỉm cười, giơ túi xách trong tay về phía cậu: "Tôi đói bụng quá nên đi ăn sáng. Bây giờ dạ dày cậu không tốt, bác sĩ nói cậu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, vì vậy tôi đã mua cháo mới nấu cho cậu. Tôi thử rồi, tay nghề của cửa tiệm này rất tốt."

Thấy anh ăn sáng cũng nghĩ đến bản thân, sắc mặt Vân Duệ có chút bớt giận, cằm hơi nâng lên: "Lại đây."

Lục Nhiên Khôi tiến lại gần giúp cậu sắp xếp bát đĩa, nhân cơ hội cẩn thận nhìn sắc mặt Vân Duệ, mím môi thoải mái rồi cười: "Sắc mặt tốt hơn nhiều so với tối qua, dưỡng thêm hai ngày sẽ không sao nữa."

Nụ cười của anh dịu dàng như nước, Vân Duệ ngây ra rõ ràng, sau đó quay mặt đi, nhăn mày khó chịu: "Cả ngày cứ luôn cười mãi, vui vẻ thế sao?"

Lục Nhiên Khôi cũng không khó chịu, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhìn thấy cậu Duệ, lòng tôi rất vui nên rất muốn cười."

Vân Duệ không ngờ anh lại thẳng thừng như vậy, cậu muốn nói gì đó nhưng lại nuốt về, cuối cùng lạnh lùng phun ra hai chữ: "Nhàm chán."

Thấy vẻ mặt cậu không vui, Lục Nhiên Khôi ân cần đề nghị: "Nếu cậu không thích, vậy sau này tôi sẽ cố gắng cười ít nhất có thể."

Vân Duệ quay mặt lại, cau mày: "Cậu có ý gì?"

Nhận ra mình đã phản ứng thái quá, cậu đã sửa đổi: "Ai quan tâm anh có cười hay không, tôi không rảnh rỗi như vậy."

Lục Nhiên Khôi đã quen với tính cách kỳ lạ của cậu ấm, nhẫn nại nói: "Được rồi, vậy tôi sẽ tiếp tục cười."

Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Vân Duệ cầm thìa khuấy cháo, khóe mắt liếc nhìn Lục Nhiên Khôi, như vô tình nói: "Anh cứu tôi một lần, tôi nên cảm ơn anh."

"Nói đi, anh muốn gì."

Cậu tin rằng Lục Nhiên Khôi sẽ biết chừng mực, nắm bắt cơ hội và sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu quá đáng nào, chẳng hạn như những lời lấy thân báo đáp.

Nhưng miễn là không quá đáng, chẳng hạn như yêu cầu một tấm thẻ, một căn nhà, một số bất động sản,… Cũng là chuyện nhỏ.

Vân Duệ hạ mắt xuống, chậm rãi đặt thìa cháo lên môi, chờ đợi câu trả lời của Lục Nhiên Khôi.

Báo đáp sao...

Lục Nhiên Khôi: Tôi hy vọng lương hưu của tôi có thể tăng gấp đôi, nhưng cậu chắc chắn không làm được, nam chính vô dụng thật.

Lục Nhiên Khôi suy nghĩ vài giây, mỉm cười nói: "Vậy thì cậu Duệ, sau này cậu đừng uống nhiều bia lạnh như vậy nữa."

Nhận được câu trả lời bất ngờ, Vân Duệ cau mày, ngước mắt lên nhìn Lục Nhiên Khôi: "Chỉ cái này thôi sao?"

Lục Nhiên Khôi vô tội mơ hồ nhìn lại cậu: "Đúng vậy, nếu không thì sao?"

Sắc mặt cậu ấm dần dần trở nên khó coi, l*иg ngực phập phồng, cậu cảm thấy não của Lục Nhiên Khôi nhất định là đã bị lừa đá.

Đây là loại yêu cầu gì?

Cậu đặt thìa xuống, nhăn mày, nhấn mạnh: "Tôi đã nói là yêu cầu những gì anh muốn. Tiền bạc, nhà cửa, anh không có gì hết, bày đặt giả vờ thanh cao gì ở đây?"

Không phải anh đang tiếp cận tôi vì điều đó sao?

Rõ ràng đó là lòng biết ơn của cậu đối với Lục Nhiên Khôi, lời nói ra lại rất tổn thương người khác.

Lục Nhiên Khôi thật sự không có hứng thú với những thứ trần tục này, không thể mang về thế giới ban đầu được.

Hơn nữa, là một bia đỡ đạn độc ác, anh không nên lấy tiền của nam chính.