Chương 30

Vân Duệ thu hết từng biểu hiện nhỏ nhất của anh vào trong mắt, nhếch môi thản nhiên nói: “Thứ sáu tuần này nhà họ Hạ sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi, tôi định dẫn anh đi.”

Bữa tiệc có thể khiến Vân Duệ tham dự tất nhiên phải có tiêu chuẩn cao, quy tụ các chức sắc cao quý, đồng nghĩa với việc ở đó có rất nhiều cơ hội tiềm ẩn, cùng với vô số đối tượng chất lượng để trèo lên cao.

Đối với "Lục Nhiên Khôi" mà nói, đây có thể coi là bước đệm đầu tiên của anh để bước vào giới nhà giàu.

Lục Nhiên Khôi được ưu ái mà ngạc nhiên, khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự kích động và vui sướиɠ, anh chờ cơ hội này lâu lắm rồi, đến nỗi giọng nói trở nên lắp bắp: "Thật sự, thật sự có thể đưa tôi đến đó sao?"

Câu hỏi này ngu ngốc đến mức Vân Duệ lười trả lời, cậu xoè lòng bàn tay, giả vờ lấy lại chìa khóa xe: "Không muốn đi thì quên đi."

Nhiên Khôi vô thức nắm chặt chìa khóa xe, nhanh chóng hiểu được ý định dẫn anh đi mua quần áo của Vân Duệ.

Dù sao cũng là một bữa tiệc, nhất định phải ăn mặc trang trọng.

Tuy nhiên, trong cốt truyện gốc, phản diện không được nam chính dẫn đi mua quần áo, mà là tự mình gom hết tiền tài mua một bộ vest lỗi thời, cô độc đứng trong phòng tiệc, trông không hề giống một vị khách quý, mà giống như một tay buôn bán bất động sản, đón nhận những cái nhìn mỉa mai của nhóm người giàu.

Sao hôm nay cậu cả lại tốt bụng như vậy, đích thân dẫn anh đi mua quần áo?

Lại là một sự thay đổi nhỏ đột nhiên xuất hiện nữa, nhưng nhìn thiết lập nhân vật, Nhiên Khôi lại thấy tâm lặng như nước.

Mặc dù theo lý thuyết, vì để thể hiện sự cao quý của mình, phản diện sẽ không nhận bất kỳ khoản tiền nào từ nam chính: Nhưng vấn đề là bởi vì khoảng thời gian này chi tiêu quá nhiều, túi tiền của Lục Nhiên Khôi còn sạch sẽ hơn cả khuôn mặt của anh, ngay cả một bộ vest cũ cũng không mua nổi.

Anh không do dự quá lâu, trên môi đột nhiên nở ra một nụ cười biết ơn: "Cảm ơn cậu Duệ!"

Nhưng sau đó, anh lại ra vẻ khó xử như nai tơ: “Nhưng trong tay tôi không còn nhiều tiền lắm, nếu muốn mua thì có lẽ chỉ có thể mua bộ rẻ thôi…”

Lại nữa.

Trong mắt thiếu niên tràn đầy tình yêu và niềm vui thuần khiết, trong một khoảnh khắc nào đó, Vân Duệ gần như nghĩ rằng cảm giác này là thật, rằng Lục Nhiên Khôi thực sự thích cậu rất nhiều.

Sau một lúc mất tập trung ngắn ngủi, sắc mặt cậu cả chợt tối sầm khi nhận ra mình vừa nghĩ đến điều gì.

Cậu bị điên à? Kế hoạch trèo lên cành cao của Lục Nhiên Khôi đã sớm bị nhìn rõ từ lâu, vậy mà cậu vẫn có ảo giác mãnh liệt rằng đối phương thực sự thích mình.

Dạ dày cậu quặn lên, Vân Duệ quay mặt đi, không muốn chạm mắt với anh nữa, giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Tôi còn có thể bắt anh trả tiền chắc?"

Nhiên Khôi: Mục tiêu đã đạt được!

Nam chính hiểu rõ bản chất hư vinh của phản diện, nhất định có thể nghe ra tâm tư lạt mềm buộc chặt của anh, bởi vậy có thể tăng thêm ác cảm, Nhiên Khôi cũng không cần lo lắng sẽ phá vỡ hình tượng nhân vật.

Anh cảm thấy mỹ mãn, vui vẻ mở cửa xe, ngồi lên chiếc xe sang trọng mà anh chưa từng được lái bao giờ, chở Vân Duệ đến Trung tâm thương mại quốc tế ở trung tâm thành phố.

Tất cả quần áo của cậu cả đều của nhà Z may riêng. Đây là lần đầu tiên cậu đích thân đi mua quần áo. Nhưng mà cũng không phải mua cho cậu mặc, nên cũng lười nhúng tay vào, đến nơi rồi thì để Lục Nhiên Khôi tuỳ ý lựa chọn, cậu chỉ chịu trách nhiệm thanh toán hóa đơn.

Mặc dù nói Lục Nhiên Khôi lấy bộ đồ nào cũng được, nhưng sau khi nhìn thấy bộ âu phục mà anh chọn xong, Vân Duệ bùng lửa giận, kìm nén tức giận hỏi: "Ý anh là gì?"

Lục Nhiên Khôi sửng sốt, cúi đầu cẩn thận nhìn bộ âu phục: “Không hợp sao?”

Vân Duệ dập tàn thuốc, lạnh lùng hỏi: "Anh nghĩ tôi không mua nổi những thứ đắt tiền à? Chọn bộ đồ đã hết mùa từ lâu, định làm ai ghê tởm vậy?"