Chương 3: Tim đập thình thịch.

Thông báo máy móc không có cảm tình: “Đến giờ viết văn rồi!”

Hà Như Ca nhìn thoáng qua thông báo mới biết được mình đã trầm mê trò chơi một lúc lâu rồi.

Vốn dĩ cậu bị mắc kẹt đoạn tình cảm nên muốn lên trò chơi tìm linh cảm, sau đó lại liếc mắt nhìn trúng icon phấn nộn của trò chơi . Cho dù trò chơi này có vẻ rất xa lạ nhưng trong khoảng thời gian trước Hà Như Ca đã tải rất nhiều trò chơi, chắc là trước kia tải về máy mà không để ý.

Hơn nữa, Hà Như Ca đã bị nam thần quân trang của phần mô tả mê hoặc đến đầu óc choáng váng, còn bị tiểu bạch hổ manh đến tâm can run rẩy. Từ đó cậu đã hoàn toàn trầm mê trò chơi này.

Linh cảm…… Một chút cũng không tìm được, đầu óc hiện tại chỉ toàn là tiểu bạch hổ.

“Đã chơi game đến bây giờ, suýt chút nữa đã quên đánh chữ. Go go go, tiếp tục gõ chữ thôi.”

Hà Như Ca là một tác giả toàn thời gian, đóng quân trong web văn học Tấn Giang, chuyên viết về mảng ngôn tình. Bây giờ cậu đang viết bộ thứ ba, hai bộ trước chỉ được hưởng ứng ở mức bình thường, nói một cách thông dụng hơn chút thì chính là văn nằm liệt giữa đường (Mình đoán là văn rác hoặc teenfic). Nhưng bộ thứ ba lại có khả năng hỏa bạo, số lượt lưu trữ sau khi lên bảng xếp hạng sẽ tăng nhanh như ngồi hỏa tiễn, không ai có thể sánh bằng.

Vì vậy Hà Như Ca chỉ vừa mới tốt nghiệp đã mạo hiểm lựa chọn làm nhà văn toàn thời gian.

Toàn thời gian, tương đương việc tránh tiếp xúc với người khác, tương đương tránh gặp phiền toái.

Khuôn mặt này của cậu chính là một phiền toái lớn.

Hà Như Ca đẩy gọng kính, không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung mà chuyên tâm gõ chữ, cho dù cậu đã lưu trữ được 30 ngàn chữ, nhưng mỗi ngày vẫn phải chăm chỉ như một chú ong mật, nơm nớp lo sợ viết mười ngàn chữ một ngày, sau đó vui sướиɠ lưu vào mục lưu trữ.

Sau ba tiếng, Hà Như Ca đã viết được 4 ngàn chữ, định mở trò chơi để thả lỏng một chút, muốn làm việc có hiệu quả thì cần phải kết hợp với nghỉ ngơi hợp lý.

Màn hình chờ đăng nhập là quân trang dụ hoặc quen thuộc, thời gian của trò chơi được đồng bộ với hiện thực, Hà Như Ca thuần thục tiến hành cho ăn cơm trưa, khi đến khoang số 19, lúc cậu nhấc cái nắp lên lại không nghe thấy tiếng “Kỉ” mạnh mẽ quen thuộc.

Hà Như Ca nhớ rõ con non bên trong khoang số 19 có một đôi mắt đỏ rực, còn luôn kêu ‘kỉ kỉ’ không ngừng, cậu đoán bên trong là một bé thỏ con.

[ Số 19 bị sinh bệnh, bạn lựa chọn:

A. Tuân theo quy tắc của “Kế hoạch Hàn Băng”, làm lơ số 19

B. Mở ra cửa sắt ( lựa chọn này sẽ khiến bạn tiêu hao ‘Dụng cụ quấy nhiễu camera dùng một lần *1’ ) ]

Hà Như Ca mở ra điểm lưu trữ, phát hiện có bốn ô không gian lưu trữ, nhưng trước tiên cứ để vậy, sau đó theo con tim chọn B.

Cửa sắt số 19 bị mở ra, trong ổ bông có một tiểu bạch thỏ đang không ngừng hắc xì, cái đầu nhỏ nhỏ cùng cặp lỗ tai dài theo động tác hắc xì mà nhanh chóng lay động.

Khi nghe được âm thanh mở cửa, nó đã nhanh chóng cuộn mình vào góc, cái mũi nhỏ nhanh chóng giật giật, cặp mắt đỏ thì nghiêng đầu nhìn về phía Hà Như Ca.

“Số 19.”

[ Số 19 xuất hiện cảm nhiễm đường hô hấp, bạn có muốn tiêu hao ( Thuốc bình thường *1) hay không? ]

[ Có ]

[ Không ]

Nếu đã tiêu hao một đạo cụ rồi thì cũng không cần để ý tiêu hao cái thứ hai, Hà Như Ca sử dụng ( Thuốc bình thường *1 ), một viên thuốc xuất hiện trong tay, Hà Như Ca nhấn cho ăn. Tiểu bạch thỏ bị nhiễm bệnh nhìn chằm chằm viên thuốc màu vàng, cái mũi nhỏ sụt sịt vài cái rồi nó giống như đột nhiên có tinh thần, nhanh chóng há mồm nuốt vào.

Sau khi cái miệng động đậy được vài cái, tiểu bạch thỏ không thể tin nổi mà tức giận kêu to, sau đó liều mạng muốn phun viên thuốc ra ngoài, nhưng thật đáng tiếc nó cũng không thành công.

“Số 19.”

[ Kỉ kỉ kỉ kỉ ( Hữu nghị phiên dịch: Đắng quá, đắng quá, không thể ăn woo woo woo ) ]

Tiểu bạch thỏ bi thương đến mức lỗ tai cũng rũ xuống, giận mà không dám nói liếc nhìn Hà Như Ca một cái, thấy Hà Như Ca không có động tác gì nên mới cẩn thận dịch đến một góc trong ổ bông, lại từ trong ổ đào ra một… vỏ gói kẹo?

Cái vỏ kẹo đã bị tiểu bạch thỏ lật qua lật lại quý trọng liếʍ liếʍ kia, giống bao kẹo trong gói quà tặng người mới y như đúc.

Hà Như Ca còn tưởng mình bị hoa mắt, cậu dùng chuột nhấn vào vỏ gói kẹo ——

[ Tên ] : Vỏ gói kẹo

[ Nguồn gốc ] : Gói quà người mới.

[ Trạng thái ] : Ẩm ướt

[ Đánh giá ] : Đây là một vỏ kẹo không có giá trị, nhưng số 19 rất thích nó.

Đúng là kẹo của cậu!

Cậu không phải đã tặng kẹo cho tiểu bạch hổ rồi sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hà Như Ca nhìn kỹ không gian bên trong lẫn ngoài của khoang sắt, phát hiện bức tường giữa hai khoang có lỗ thông khí nhỏ.

Độ rộng vừa đủ để ném một viên kẹo vào.

Nhưng lỗ thông khí rất cao, các con non hoàn toàn không thể với đến.

Hà Như Ca suy nghĩ đến một giả thiết lớn mật, tường bên trái của khoang số 19 là tường bên phải của khoang số 20, tiểu bạch hổ đã ném kẹo vào khoang số 19 thông qua lỗ thông khí.

Nhưng tại sao tiểu bạch hổ muốn làm như vậy?

Bây giờ Hà Như Ca không thể nghĩ ra lý do gì, cậu lo lắng vỏ kẹo sẽ bị người khác phát hiện sẽ gây ra phiền toái, cho nên muốn lấy vỏ kẹo để giấu đi.

Tiểu bạch thỏ trên màn hình vừa tức vừa sợ trừng mắt nhìn Hà Như Ca, muốn đoạt lại vỏ kẹo mà nó âu yếm, nhưng lòng can đảm bé như cây đậu cũng không cho phép nó làm như vậy.

Hai mắt của tiểu bạch thỏ ngấn lệ, co mình vào góc nhìn đại phôi đản Hà Như Ca rời đi. (Phôi đản = khốn nạn)

Đại phôi đản Hà Như Ca ngồi trước màn hình lẩm bẩm: “Thuốc đắng dã tật để mau khỏi bệnh đó tiểu ngu ngốc, tao làm việc tốt lại tốn công vô ích, đã vậy còn bị mày coi là người xấu nữa?”

Cậu bất lực thở dài một hơi.

Vừa dứt lời, giao diện trò chơi đột nhiên xuất hiện đặc hiệu pháo hoa thông báo cửa hàng tình yêu đã chính thức mở ra!

Hà Như Ca: “……?!”



Tịch Quy Xán nhìn viên kẹo trước mặt với tâm tình rất kỳ dị.

Sau khi anh đạt được quyền cao chức trọng, tuy rằng không đến mức khách khứa đầy nhà, nhưng người đến tặng lễ cũng coi như nhiều đếm không xuể, cho dù là kỳ trân dị bảo hay cơ giáp kiểu mới, chỉ cần anh muốn thì đều sẽ có.

Ngoại trừ không có người nào sẽ đưa loại lễ vật “khó coi” này.

Quá tầm thường.

Anh cúi đầu nhìn móng vuốt nhỏ xíu của mình, cũng không cảm thấy mình có thể bị một viên kẹo bắt cóc được.

Người trước mặt có vẻ hơi thất vọng, đối phương đặt viên kẹo trên mặt đất rồi đứng dậy rời đi, động tác đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng khiến Tịch Quy Xán đột nhiên liên tưởng đến bốn từ ‘Hào hoa phong nhã’ này.

Cửa sắt lại đóng kín một lần nữa, tất cả mọi thứ lại chìm vào bóng tối, khi tầm nhìn bị hạn chế thì các giác quan khác sẽ được tăng cường. Tịch Quy Xán nghe được tiếng thầm thì kỉ kỉ vang lên ở cách vách, thanh âm kia không ngừng lặp đi lặp lại hai từ “khó chịu” và “ma ma”.

Tịch Quy Xán nhớ rõ thực nghiệm thể số 19 là vật hi sinh đầu tiên, đứa nhỏ kia đã khóc một ngày, ngay cả đêm khuya tĩnh lặng cũng ồn ào không ngừng. Sau đó lại đột nhiên không khóc nữa, Tịch Quy Xán tưởng đối phương đã khóc đến mệt, nhưng mãi đến khi nhân viên công tác xử lý thi thể thì anh mới biết được đứa nhỏ kia đã chết vì bệnh.

Nếu trò chơi này có thể hoàn nguyên đủ chân thật thì nhãi ranh số 19 không lâu sau sẽ im hơi lặng tiếng mà chết đi, giống như những đứa nhỏ khác trong viện cô nhi, cho dù bọn họ bây giờ có kêu gào khàn cả giọng thì lúc chết đi cũng không gây ảnh hưởng gì đến bên ngoài.

Đây chỉ là một trò chơi thôi, anh sẽ không nhàm chán đến mức vì đồng tình mà cứu vớt người khác đâu.

Tiểu bạch hổ lạnh nhạt xoay người áp bẹp tai trái, nhưng tiếng khóc vẫn cứ không ngừng vang vọng chảy vào bên tai phải.

Tịch Quy Xán bật người ngồi dậy.

Mình mới không phải đồng tình nó đâu, chỉ là cảm thấy nó quá ồn ào thôi.

Thịt lót hồng nhạt của tiểu bạch hổ khảy khảy viên kẹo bay lên không trung, cái đuôi cũng theo sau đó cũng đập về phía viên kẹo ——

Giống như đã được tính toán tinh vi, viên kẹo xuyên qua lỗ thông khí nhỏ xíu kia, ‘bụp’ một tiếng rớt vào khoang số 19 bên cạnh.

“Kỉ!!!” Tiếng kêu hoảng sợ của thỏ con vang lên.

Một lát sau lại truyền đến tiếng ‘ô ô’ vui vẻ, “Ngọt ngào nà ~” thỏ con cực kỳ dễ dỗ đã không còn khóc thút thít nữa.

Tịch Quy Xán trầm mặc nằm dài trong ổ, đôi mắt xanh thẳm đột nhiên trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.

Trong suốt cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ chưa bao giờ được đối xử ôn nhu, cho nên rất dễ dàng bị một viên kẹo dỗ dành. Nhưng trong rất nhiều thời điểm lại không đợi được viên đường kia, thật là —— vừa đáng buồn vừa đáng cười.

Đáng, buồn, đáng, cười.

Đầu lưỡi bỗng nhiên nếm được một chút vị đắng. Trong khoang chứa tối tăm, nỗi chua xót bắt đầu tràn lan trong tim, sau đó dọc theo lục phủ ngũ tạng lan ra toàn thân.

Tinh thần thức hải lại bắt đầu nổi gió lốc.

Đang lúc hoảng hốt giống như nghe được cửa sắt số 19 bị mở ra, tiếng kêu vừa phẫn nộ vừa sợ hãi lại vang lên một lần nữa.

Không biết lại bị cái gì bắt nạt.

[ Tích —— kiểm tra thấy tinh thần thức hải của người chơi lại xuất hiện dao động mạnh, vì suy xét đến sức khỏe của người chơi, trò chơi sẽ tự động cắt đứt tinh thần liên tiếp! ]

[ Ba ]

[ Hai ]

Trong dư âm máy móc của hệ thống, có một tiếng nói quen thuộc vang lên: “Thuốc đắng dã tật để mau khỏi bệnh đó tiểu ngu ngốc, tao làm việc tốt lại tốn công vô ích, đã vậy còn bị mày coi là người xấu nữa?”

Ngữ khi ôn hòa như vậy, mang theo một chút sủng nịnh vô lực, đây là sự ôn nhu có thể mê hoặc nhân tâm.

Trong nháy mắt kia, hai mặt tường bằng sắt như ngăn cách toàn bộ tiếng ồn ào, toàn bộ thế giới giống như đều an tĩnh lại. Trong bóng đêm sâu thẳm, truyền đến một tiếng thở dài cực nhẹ nhàng.

Tiếng thở dài nhè nhẹ, giống một cơn gió mùa thu cuốn đi lá khô, thổi bay những buồn bực trong lòng anh.

Bởi vì không muốn nhắc lại chuyện xưa, từ trước đến nay Tịch Quy Xán không tiếc dùng ác ý lớn nhất để phỏng đoán người khác, đặc biệt là người của viện cô nhi Tinh Hải đều cực kỳ dơ bẩn, mỗi lần hổi tưởng lại đều nhịn không được mà cảm thấy buồn nôn.

Tịch Quy Xán cũng không tin tưởng viện cô nhi Tinh Hải có người tốt, nhưng…… Hà Như Ca là một tồn tại đặc biệt.

Trong khoang sắt tối tăm và áp lực, đột nhiên có một thanh niên đẩy cửa đi vào, ánh mắt của cậu buông xuống giống như quan sát muôn ngàn chúng sinh. Thanh niên có mái tóc đen cùng một cặp mắt đen nhánh, da thịt trắng như tuyết, sạch sẽ đến không dính bụi trần.

Có một chuyện bây giờ Tịch Quy Xán không muốn nói, trong tương lai cũng không muốn nói cho bất cứ ai ——

Lúc mắt kính bị rơi xuống, ánh mắt đầu tiên khi anh nhìn thấy Hà Như Ca thì đã thích rồi.

[ Tích —— kiểm tra thấy tinh thần của người chơi đã vào trạng thái ổn định, đình chỉ cưỡng chế đăng xuất, tiếp tục tiến hành trò chơi ]

[ Tích —— độ hảo cảm đã đạt đến tiêu chuẩn thấp nhất, đã chính thức mở ra!

Trò chơi này được tổng cục quản lý nhân duyên của 3000 thế giới nghiên cứu phát minh, giữa 3000 thế giới thật ra nhân duyên đã sớm được chỉ định, có lẽ thiên mệnh của bạn ở một thời không xa xôi hoặc một viên tinh cầu khác, những điều chúng tôi có khả năng làm chính là kết nối tơ hồng cho các bạn, cho dù vượt qua thời gian và không gian!

Nhân duyên có lẽ sẽ đến trễ, nhưng sẽ không vắng mặt ~

Người yêu chuyên chúc của bạn – Hà Như Ca, sẽ cùng đồng hành xuyên suốt cả trò chơi lãng mạn này với bạn ~

Người chơi thân ái, thái độ của bạn đối với người yêu khác biệt thì sẽ mở ra những kết cục bất đồng! Nếu muốn nhận được cái kết thần bì kinh hỉ thì cần phải tiến hành hỗ động ngọt ngào với người yêu nhiều hơn nha ~

]

Tịch Quy Xán: “……?!”