Chương 4: Lự kính người yêu.

Các loại mặt hàng trong cửa hàng tình yêu đều rực rỡ muôn màu, cần cái gì cũng có cho dù là đồ ăn, dược phẩm hay thậm chí là cơ giáp thì cũng có thể mua được.

Hà Như Ca nhìn giá bán cơ giáp: Tiểu trái tim *9999

Cậu lại nhìn về phía tài khoản của chính mình: Tiểu trái tim *20

Hà Như Ca: “……”

Thật xin lỗi, đã quấy rầy rồi.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì số lượng tiểu trái tim hình như có liên quan đến độ hảo cảm, cho nên độ hảo cảm tăng lên là khen thưởng nhờ việc cứu tiểu bạch thỏ sao?

Nếu vậy thì độ hảo cảm hiện tại của tiểu bạch hổ đối với mình là 20 điểm sao?

Muốn xem xét độ hảo cảm thì phải nhấn vào cạnh tiểu bạch hổ mới có thể xuất hiện một khung tương tác. Hà Như Ca sử dụng [ máy quấy nhiễu camera dùng một lần ] cuối cùng, sau đó mở ra cửa sắt thấy được vẻ mặt sửng sờ của tiểu bạch hổ.

Hà Như Ca đẩy mắt kính, cậu cực kỳ chắc chắn mình thấy được biểu tình “khó tin” trên gương mặt lông xù xù của đối phương.

Nhưng loại biểu tình kinh ngạc này chỉ lướt qua, rất nhanh chóng tiểu bạch hổ lại trở về bộ dáng vô cảm như cũ. So với phía trước giương nanh múa vuốt và lạnh lùng trừng mắt thì trạng thái bây giờ của tiểu bạch hổ đã thả lỏng hơn nhiều, cái đuôi hơi lay động đã bại lộ nội tâm sung sướиɠ của nó.

Trạng thái:

[ thân thiện ] : Đối với số 20 thì bạn là một tồn tại đặc biệt, độ hảo cảm 20.

[ chưa thức tỉnh ] : Chưa có ai phát hiện số 20 là một tiểu quái vật, trừ bạn.

Wow ~

Tồn tại đặc biệt nha ~

Sự vui sướиɠ biến thành cuộn sóng nhộn nhạo trong lòng, Hà Như Ca đầy chờ mong nhấn chọn [ đối thoại ].

Số 20 (Trước mình nhầm, này không phải gọi số 20 mà là tên và đối thoại đó.)

[ …… grr grr ‘Nói đi’ ]

Đây là lần đầu tiên Hà Như Ca nghe được âm thanh bình tĩnh của tiểu bạch hổ, nghe có vẻ giống thanh âm lúc ngáy ngủ, là tiếng ngáy rất nhỏ nhẹ cho dù vào ban đêm cũng không bị đánh thức.

Không biết có phải do Hà Như Ca mang lự kính với tiểu bạch hổ hay không, cậu cảm thấy tiếng ngáy này thật đáng yêu, con chuột lại nhấn [ đối thoại ] một lần nữa.

Số 20:

[ …… rống ‘Hửm’ ( Hình như nó không am hiểu nói chuyện phím, trước mỗi lần trả lời đều phải tự hỏi một lúc lâu ) ]

Tiểu bạch hổ nghiêm túc rống lên một tiếng, cái đuôi cũng lười biếng vung vẩy.

Hà Như Ca như bị thái độ ngoan ngoãn của tiểu bạch hổ manh đến tâm can run rẩy, cậu cảm thấy mình có thể không ngừng nhấn vào đối thoại, muốn xem phản ứng đối phương suốt đời.

Con chuột vẫn tuần hoàn theo nội tâm nhấn [ đối thoại ].

Số 20:

[ …… ( nó không quá muốn nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn bạn ) ]

Cằm của tiểu bạch hổ đè lên hai móng trước, đôi mắt lam ngóng trông nhìn người trước mặt.

Hà Như Ca nhìn tiểu bạch hổ sắp biến thành miêu bánh thì đã cảm thấy không thỏa mãn với đối thoại đơn thuần, cậu…… cậu muốn sờ miêu!

Hà Như Ca run rẩy nhấn vào [ vuốt ve ], trên màn hình xuất hiện một bàn tay đưa qua, bên trên còn được dán băng cá nhân. Khi đầu ngón tay sắp chạm vào chữ ‘vương’ trên trán tiểu bạch hổ, Hà Như Ca không biết từ khi nào đã ngừng không dám thở.

Tiểu bạch hổ nghiêng đầu nhẹ nhàng tránh khỏi bản tay của Hà Như Ca, điều duy nhất khiến Hà Như Ca vui mừng là tiểu bạch hổ không tránh như tránh ôn dịch như trước nữa, chỉ nằm yên và nghiêng đầu né tránh.

Bàn tay trên màn hình cứng đờ ngừng giữa không trung.

Cho dù Hà Như Ca có tự mình an ủi như thế nào thì tâm tình bây giờ của cậu vẫn có chút mất mát.

Lúc Hà Như Ca sắp tự mình điều tiết cảm xúc xong, tiểu bạch hổ bỗng nhiên nâng móng vuốt lên, giống như tự hạ tôn quý của mình dùng móng vuốt nhỏ chạm vào đầu ngón tay của cậu.

Số 20:

[ Số 20 nghiêng đầu tránh khỏi đυ.ng chạm của bạn ]

[ …… ( Nó nhìn thấy cậu tỏ ra uể oải ) ]

[ Nó chạm chạm vào đầu ngón tay của bạn ]

[ Ngao? ‘Tuy rằng không thể lý giải rõ ràng, nhưng nếu làm như vậy có khiến cho người này vui vẻ một chút không?’ ]

Đôi mắt sau lớp kính bởi vì kinh hỉ mà trợn to, Hà Như Ca gần như không thể ức chế sự sung sướиɠ trong nội tâm, khóe miệng của cậu điên cuồng giương lên, nói: “Vui vẻ vui vẻ! Cực kỳ vui vẻ!”

Hà Như Ca vừa nói vừa nhấn [ vuốt ve ] một lần nữa.

Lần này không sờ đầu mà sờ về phía móng vuốt nhỏ, tiểu bạch hổ chỉ hơi giãy giụa một chút nhưng vẫn để người trước mặt nhéo nhéo tiểu thịt lót. Tuy rằng chỉ nhéo một chút, tuy rằng chỉ được nhìn thấy hình ảnh nhéo tiểu thịt lót, nhưng khi màn ảnh làm đặc tả cho tiểu thịt lót đang bị nhéo thì ——

Đệm thịt phấn đô đô bị nhéo đến hơi lún xuống.

Thanh máu đã ngay lập tức bị quét sạch.

Số 20:

[ Ngao ‘Chỉ cho chạm vào một chút’ ]

[ …… Rống ‘Bị nhéo như vậy cảm thấy thật kỳ quái’ ]

[ ( Trên tay truyền đến xúc cảm mềm mại của thịt lót ) ]

Tiểu bạch hổ nhẹ giọng ‘ngao’ một tiếng, nhanh chóng thu hồi móng vuốt như một người vợ bị khinh bạc, khi Hà Như Ca lại tiếp tục nhấn vào [ vuốt ve ], vừa vươn tay qua đã bị tiểu bạch trảo đè lại, tiểu bạch hổ nghiêm túc lắc lắc đầu.

Số 20:

[ Số 20 cự tuyệt bạn đυ.ng vào, yêu là phải biết khắc chế, khi người yêu đã rõ ràng tỏ vẻ không cần thì nhất quyết không thể lầm nghĩ đó là tình thú, bởi vì độ hảo cảm của cả hai còn không cao đến trình độ đó ]

Hà Như Ca tiết nuối từ bỏ vuốt ve, cậu có một dự cảm nếu mình còn tiếp tục sờ thì độ hảo cảm có khả năng sẽ bị giảm xuống.

Nhắc đến độ hảo cảm, Hà Như Ca lại nhấn vào trạng thái một lần nữa, muốn xem thử độ hảo cảm bây giờ đã có bao nhiêu.

Trạng thái:

[ thân thiện ] : Đối với số 20 thì bạn là một tồn tại đặc biệt, độ hảo cảm 25

[ chưa thức tỉnh ] : Chưa có ai pháy hiện số 20 là một tiểu quái vật, trừ bạn

Trời ạ!

Độ hảo cảm vậy mà tăng đến 5 điểm! Bốn bỏ năm lên chính là được một trăm triệu! Dựa theo tốc độ tăng trưởng như vậy thì cậu cách ngày có thể vui sướиɠ sờ miêu còn xa sao?!

Hà Như Ca cảm thấy tiền đồ sau này tràn ngập ánh sáng, hơn nữa ……

Ánh mắt của cậu vẫn dừng trên người tiểu bạch hổ đoan trang rụt rè kia, ngoài miệng nói không cho sờ, nhưng thật ra trong nội tâm vẫn cảm thấy vui sướиɠ đúng không, đúng là khẩu thị tâm phi nha.

Tiểu bạch hổ đang ngồi ngay ngắn trên màn hình bỗng nhiên rùng mình, nó hoang man nhìn người trước mặt, sau đó nằm dài biến thành một chiếc miêu bánh, ghé người vào ổ bông tự hỏi nhân sinh.

Tiểu bạch hổ không có biểu tình, mặt mày còn có khí chất nãi hung nãi hung. Tròng mắt màu lam nhạt cùng đồng tử cực nhỏ màu đen, có từ gọi ‘Điếu tình bạch ngạch hổ’, chính là nói mắt có hình dạng cong lên ở phần đuôi.

Thêm vào đó là da lông tuyết trắng và hoa văn màu đen, có hai đường hoa văn từ đuôi mắt kéo dài ra, giống như được tăng thêm vài phần sắc bén.

Hà Như Ca nhịn không được nhớ đến hình ảnh của nam thần quân trang trong màn hình lúc khởi động, nam nhân kia cúi đầu nên vành mũ đã che khuất đôi mắt.

Nếu người đó ngẩng đầu lộ ra đôi mắt lam thì cho dù không cười thì đuôi mắt cũng sẽ cong lên, nhưng như vậy cũng không cảm thấy mị hoặc mà mang lại cảm giác hờ hửng và không giận tự uy.

Nếu…… người đó cười thật tươi thì thế nào?

Với hình dạng đôi mắt như vậy, lúc cười tươi nhất định sẽ cong thành hình bán nguyệt rồi. Không không không, tiểu bạch hổ hung dữ như vậy, chắc chắn lúc cười lên sẽ không thuộc nhóm ngọt ngào. Đôi mắt của anh sẽ cong như lưỡi đao, bộc lộ ra mũi nhọn có thể cào thương người khác, đi kèm với quân trang sẽ kí©h thí©ɧ thần kinh thị giác đến run rẩy.

Hà Như Ca gần như bị suy nghĩ của mình soái đến cong vòng, cậu không biết tại sao mình chỉ nhìn đến nam nhân trong phần giới thiệu lần đầu tiên thì đã có ảo giác tim đập thình thịch, giống như đối phương thật sự là người yêu chuyên chúc dựa theo tâm ý của cậu mà tạo thành.

…… Trừ việc giới tính không được đúng lắm.

Đầu ngón tay đẩy nhẹ gọng kính, trong đầu Hà Như Ca bắt đầu nổi gió lốc, tự hỏi mình có khả năng là song tính luyến hay không. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cậu cho ra một kết luận ——

Mình chắn là game tính luyến. (Cv là giấy tính luyến.)

Người trong game đẹp như vậy, lúc mặc quân trang thì gợi cảm liêu nhân, lúc cởi quân trang lại biến thành tiểu miêu miêu bán manh, vừa mặn vừa ngọt thì có ai không yêu cho được?

Ánh mắt sủng nịnh nhìn về phía tiểu bạch hổ trên màn hình, con chuột nhẹ nhấn chọn [ cho ăn ]. “Lại đây, chúng ta đến ăn kẹo nha ~” Hà Như Ca nhìn màn hình không kìm được lòng trêu chọc, ngữ điệu ôn nhu như đang dỗ trẻ con.

Cặp lỗ tai trên đầu hơi run rẩy, tiểu bạch hổ rũ mắt nhìn về phía viên kẹo trong lòng bàn tay, giống như đang trải qua đấu tranh tâm lý rất kịch liệt và giằng co một lúc lâu với Hà Như Ca thì mới dùng móng vuốt lay rớt viên kẹo.

Hà Như Ca chờ mong nhìn màn hình, đôi mắt không dám chớp sợ mình bỏ lỡ hình ảnh tiểu bạch hổ ăn kẹo.

Tiểu bạch hổ ngước đầu liếc mắt nhìn Hà Như Ca một cái, sau đó ngậm kẹo xoay mình, dùng mông đối với Hà Như Ca.

Hà Như Ca: “???”

Số 20:

[ Số 20 tiếp nhận kẹo của bạn, nhưng nó có chút thẹn thùng nên xoay người, che giấu bạn ăn kẹo ]

Wow ~

Thẹn thùng kìa ~

Nội tâm vui sướиɠ của Hà Như Ca lại biến thành đường cuộn sóng nhộn nhạo một lần nữa.



Tịch Quy Xán nghe xong một đoạn dài trò chơi thuyết minh mới bỗng nhiên nhận ra mình đang chơi một khoản trò chơi tình yêu.

Mà ‘Chuyên chúc người yêu’ của anh ngoại trừ đẹp, thanh âm dễ nghe, lương thiện đến vào vũng bùn mà không nhiễm mùi bùn, tính cách ôn nhu ra thì không đúng tí nào…… Hà Như Ca?

Ừm, cái tên hình như cũng rất dễ nghe.

Tịch thiếu tướng từ trước đến nay chưa bao giờ khen người khác, chỉ biệt nữu đổi “Dễ nghe” thành “Dễ nghe” trong lòng. (nghĩa giống mà phát âm khác.)

Nếu để bác sĩ chủ trị Mao Tử Hiệp nghe được, chỉ sợ sẽ khiến hắn hoảng sợ biến về nguyên hình. Bởi vì Tịch Quy Xán luôn xem bất cứ thứ gì đều không vừa mắt, cho dù nghe được lời nói nào cũng cảm thấy không dễ nghe, đánh giá cao nhất từ trước đến nay cũng chỉ là “Bình thường”.

Khi Tịch Quy Xán đang yên lặng đánh giá Hà Như Ca thì thanh niên đã đẩy mở cửa sắt, người trước mắt giống như từ trong lòng anh chạy ra ngoài, loại ảo giác này khiến đại não của Tịch Quy Xán trống rỗng một lát.

Lần này Hà Như Ca mang kính đen, Tịch Quy Xán nghiêm túc nhìn lướt qua, nghĩ thầm đến cả mắt kính cũng còn rất thuận mắt.

“Tôi có thể nói chuyện với nhóc một chút không?” Người trước mặt nửa ngồi xổm xuống, âm cuối còn sung sướиɠ hơi nhếch lên, vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe.

Cậu ấy hình như rất vui vẻ?

Tại sao lại vui vẻ?

Mắt kính cũng không thể che đậy đôi mắt đen nhánh sáng ngời kia, đó là một đôi mắt cực kỳ thông thấu, sóng mắt lưu chuyển lập lòe ánh sáng rực rỡ sáng rọi.

Tịch Quy Xán không thể miêu tả nổi cảm thụ lúc này, ánh sáng chói lóa đó khiến không khí xung quanh người trước mặt như bị phóng hỏa, thiêu đốt đến mức khiến tâm hồn anh cũng đong đưa theo.

Anh theo bản năng đáp ứng: “…… Nói đi.”

Đợi đến khi Tịch Quy Xán phản ứng được mình vừa nói gì đó thì chính anh cũng cảm thấy sửng sờ.

Tịch Quy Xán không thích nói chuyện phiếm với người khác, có lẽ vì khi còn nhỏ đã trải qua “Kế hoạch Hàn Băng” khiến du͙© vọиɠ dùng ngôn ngữ để biểu đạt của anh bị tướt đoạt, cho nên bây giờ anh không muốn nói chuyện, cũng không muốn tiếp xúc với người khác.

Loại “nói chuyện phiếm” này giống như cách anh rất xa, chỉ có “ra lệnh” và “câu thông giữa bác sĩ và bệnh nhân” ở trong từ điển của anh mới có thể thay thế được từ nói chuyện phiếm.

Nhưng……

Hà Như Ca là một tồn tại đặc biệt.

Tất cả những chuyện anh chán ghét khi móc nối với người này đều trở nên thuận mắt hơn. Thanh niên cúi đầu lộ ra ánh mắt ôn nhu và trong đó mang theo tầng tầng lớp lớp ý cười.

Đắm chìm trong ánh mắt như vậy, bên tai còn vang lên tiếng nói ôn nhu chỉ mình người này có khiến Tịch Quy Xán bỗng nhiên nhớ lại ngày mình thoát khỏi “Kế hoạch Hàn Băng”. Lần đầu tiên anh rời khỏi khoang sắt đã ở được ba tháng đã bị nhân viên nhốt trong l*иg sắt để dời vị trí, những người đó mang theo l*иg sắt đến một hành lang nhỏ và hẹp dài. Cuối lối đi có một cửa sổ mở một nửa, ánh nắng mặt trời buổi chiều xuyên qua song sắt cửa sổ rọi xuống mặt đất, thế giới mà anh nhìn thấy lung lay lay động ra một mảng ánh sáng ——

Ánh sáng đó thật ôn nhu.

Giống như khi Hà Như Ca đẩy cửa vào, ánh sáng từ sau lưng cậu dũng mãnh tiến vào, khiến không gian tối tăm xung quanh nhiễm lên màu sắc ôn nhu.

Tịch Quy Xán đang suy nghĩ đến không tập trung, không biết Hà Như Ca đã kết thúc đối thoại từ lúc nào, mãi đến khi có một bàn tay duỗi lại thì anh theo bản năng nghiêng đầu né tránh.

Khoảng cách gần trong gang tấc, gần đến mức Tịch Quy Xán có thể ngửi được mùi sữa quanh quẩn trên đầu ngón tay của đối phương, làn da mềm mại trắng như sữa, liếʍ một ngụm có khả năng nếm được vị ngọt của sữa.

…… Muốn cắn một miếng.

Tịch Quy Xán bị ý tưởng đột nhiên xuất hiện khiến cho hoảng sợ. Anh mông lung ngẩng đầu, thấy được bàn tay đang lúng ta lúng túng ngừng giữa không trung của Hà Như Ca.

Đó là sự mất mát mà mắt thường cũng có thể thấy được, đôi mắt của thanh niên ngập nước. Khi vui sướиɠ thì đôi mắt đen kia giống như sáng lên, nhưng bây giờ đôi mắt đen kia lại giống như sắp chảy nước mắt.

Tịch Quy Xán cảm giác ngực của mình giống như bị thứ gì đó đâm một cái.

Anh không hiểu được loại cảm xúc xa lạ này. Bởi vì ở trong vùng biển cảm xúc cằn cỗi của mình, anh chưa từng có loại tình cảm vừa mềm mại vừa bén nhọn này.

Nhưng Tịch Quy Xán bỗng nhiên rất muốn làm chuyện gì đó để đền bù, tùy tiện làm gì đó cũng được, tuy rằng anh không hiểu tại sao Hà Như Ca luôn muốn động tay động chân với mình ——

Móng vuốt lông xù xù nhỏ nhắn do dự giơ lên, giống như chuồn chuồn lướt nước chạm lên đầu ngón tay của thanh niên, động tác vừa nhanh vừa nhẹ giống như một con thú nhỏ đang cẩn thận thăm dò.

Tuy rằng không phải thật có thể lý giải, nhưng nếu làm như vậy thì cậu có thể vui vẻ một chút không?

Người trước mắt nhanh chóng kinh hỉ mà cười, cậu gần như không thể ức chế sự vui sướиɠ của chính mình, liên thanh nói: “Vui vẻ vui vẻ! Cực kỳ vui vẻ!” Không chỉ nói như vậy, cậu còn duỗi tay sờ về phía móng vuốt nhỏ của Tịch Quy Xán.

Tịch Quy Xán: “……”

Cậu đang muốn được một tấc lại muốn tiến một thước, cậy sủng mà kiêu sao?

Cậu nghĩ tôi là cái loại lão hổ có thể tùy tiện cho sờ sao?

……

Được rồi.

Chỉ có thể sờ một chút thôi đấy.

Một cảm giác kỳ quái không thể vứt đi được sau khi đệm thịt bị nhéo, Tịch Quy Xán tưởng tượng đến cái móng vuốt này đã bị Hà Như Ca nhéo qua thì cảm thấy mình sau này không thể thản nhiên mà liếʍ láp nó được nữa.

Anh nhíu mày đè lại bàn tay còn muốn sờ tiếp kia, không nghĩ tới mới đè được tay trái thì tay phải của đối phương lại duỗi đến.

Bàn tay mở ra lộ rõ viên kẹo nằm lẳng lặng bên trong.

Đây là loại kẹo mà thỏ con bên cạnh rất thích, nhưng anh lại không thích, anh đã qua tuổi thích ăn kẹo nhưng……

Thứ mà mỗi tiểu miêu miêu không thể kháng cự trừ tiểu cá khô, chỉ sợ là phải thêm đôi mắt chờ mong của người này nữa.

Tại ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú kia, toàn thân từ trên xuống dưới đều cảm thấy kỳ quái. Tịch Quy Xán có chút mất tự nhiên xoay người, trong miệng tràn ngập vị thơm ngọt của kẹo trái cây, đó là một loại hương vị khá xa lạ.

Ở viện cô nhi Tinh Hải, sau khi cai sữa anh chỉ có thể uống một loại dinh dưỡng dịch nhạt nhẽo, ngày qua ngày trong thực đơn giống như cũng chỉ có một loại lựa chọn duy nhất này.

Cho dù bây giờ anh đã trở thành Tịch thiếu tướng, cũng không còn là một con non bị nhốt trong khoang sắt số 20, nhưng vẫn theo thói quen uống dinh dưỡng dịch thay cơm.

Cho nên đối với anh mà nói, viên kẹo này…… Đúng là quá mức ngọt ngào.