Quyển 1 - Chương 9

Edit: Lam Sắc Lạc Nguyệt

Sở Thời Từ một bộ quần áo cũng không muốn mặc, nhưng Tô Triết Ngạn hiển nhiên sẽ không để ý đến cảm thụ của một người máy.

Cậu bị xách lên, mặc lên người một bộ váy công chúa màu hồng nhạt viền ren, trên đỉnh đầu đội một bộ tóc giả uốn gợn sóng màu vàng.Xuyên Nhanh: Biết Sao Được, Ta Lại Không Phải Người - Quyển 1 - Chương 9Tô Triết Ngạn cầm chiếc camera kiểu cũ, mặt vô biểu tình mà chụp tới chụp lui.

Sở Thời Từ là GAY, cũng là 0, nhưng điều này không đại biểu cậu thích nữ trang.

Nếu không phải đánh không lại Tô Triết Ngạn, cậu đã sớm động thủ.

Hệ thống xin nghỉ có việc, nói một lát có thể về rồi, Sở Thời Từ một người để tố khổ cũng không có.

Cậu nghẹn một bụng khí, dùng sức lôi kéo váy, ‘Tôi không cần, tôi ghét nữ trang.’

Cậu lời còn chưa dứt, quần áo bỗng nhiên bị người cởi ra.

Tô Triết Ngạn lại từ hộp trang phục lấy ra một bộ Lolita mặc lên người cậu, còn nhét vào tay cậu một chiếc ô nhỏ* combo cùng bộ Lolita.

*Nguyên văn 小洋伞: chiếc ô nhỏ thường được kết hợp với bộ LolitaXuyên Nhanh: Biết Sao Được, Ta Lại Không Phải Người - Quyển 1 - Chương 9Hắn đặt Sở Thời Từ ở trên bàn, lạnh lùng nói: “Xoay một vòng.”

Sở Thời Từ không chịu, Tô Triết Ngạn duỗi tay kéo cậu, bắt ép cậu xoay một vòng.

Trong khi xoay vòng, làn váy đong đưa theo, vẽ ra một vòng tròn hoàn mỹ. Trên váy như ẩn như hiện lấp lánh ánh sáng, ở dưới ánh đèn tạo nên vầng sáng lóng lánh mê hoặc. Trên làn váy điểm xuyết nơ con bướm, phảng phất nháy mắt sống lại, có vẻ phá lệ linh động đáng yêu.

Sở Thời Từ cùng Tô Triết Ngạn cùng nhau cúi đầu xem.

Giống như.... Có chút chơi vui.

Hệ thống làm việc trở về, liền thấy ký chủ mặc nữ trang ở trên bàn xoay quanh, thường thường bày ra tư thế hoặc đáng yêu hoặc vũ mị, nam chủ lạnh mặt ở bên cạnh chụp ảnh.

Cho đến hi toàn bộ váy đều thay đổi một lần, Tô Triết Ngạn mới dừng lại động tác.

Hắn đem ảnh chụp xử lý tốt, đặt robot nhỏ ở trên vai, lật xem từng tấm.

Sở Thời Từ nắm lỗ tai hắn, “Bộ trang phục thủy thủ này không tồi.”

Tô Triết Ngạn thần sắc lãnh đạm, “Đáng yêu, nhưng quá đơn giản.”

“Lolita tôi cũng thích.”

“Đẹp, nhưng quá sặc sỡ. Sườn xám?”

“Sườn xám bó eo quá, anh biết đó, tôi không có eo, siết thật là khó chịu.”

Hệ thống nghe một lát, nhịn không được mở miệng hỏi: [Cậu không phải nói không mặc nữ trang à?]

Sở Thời Từ ho nhẹ một tiếng, ‘Ta có nói qua à? Ta không nhớ rõ.’

Bởi vì vẫn chưa quyết định được nên mặc bộ nào, cuối cùng Sở Thời Từ quyết định mỗi cái đều phải mặc.

Tổng cộng năm bộ quần áo, thứ hai đến thứ sáu một ngày một bộ.

Thứ bảy mặc áo choàng tự chế, chủ nhật không mặc.

Hệ thống thực ngạc nhiên: [Cậu nhanh như vậy liền quen lõa thể* rồi!]

*lõa thể: khỏa thân

Sở Thời Từ vén làn váy lên, lại kéo cổ áo lộ ra ngực mình.

Cậu học theo bộ dáng của Tô Triết Ngạn, lộ ra nụ cười trào phúng đối với hệ thống, ‘Lõa thể hay không thì có gì khác nhau à.’

Nhìn thân mình bằng sắt trơn bóng của cậu, hệ thống trong lúc nhất thời không còn lời gì để nói.

Nó mở ra giao diện nhìn một chút, khϊếp sợ mà kinh hô ra tiếng.

[Giá trị sức sống một hơi tăng lên 15, lúc tôi không ở đây đã xảy ra cái gì vậy! ]

Sở Thời Từ tháo xuống mái tóc giả được tết thành hai bím tóc, một lần nữa mang lên đầu.

Hắn kéo kéo quần áo Tô Triết Ngạn, “Đẹp không?”

Tô Triết Ngạn không nói chuyện, chỉ là cầm lấy camera chụp một bức, giá trị sức sống lại tăng thêm một chút.

Sở Thời Từ xách theo làn váy lay động đung đưa, dùng ngữ khí của người từng trải cùng hệ thống nói: ‘Búp bê nhỏ bỏ túi có thể thay đổi trang phục giống ta như này, mãnh nam* thích nhất đó.’

*Mãnh nam: người đàn ông mạnh mẽ, đích thực

Nói xong cậu ngẩn ngơ, đột nhiên phản ứng lại chính mình đang làm gì.

Cậu che lại mặt suy sút mà ngồi dưới đất, xong rồi, cậu giống như càng ngày càng không xem chính mình là người.

Không giống hôm qua, Tô Triết Ngạn sau khi trở về không có lập tức ăn cơm.

Hắn trải lên một tầng thảm lông thật dày trong khoang khoang, bắt lấy Sở Thời Từ còn đang tự hỏi nhân sinh ném lên mặt đất.

Nhìn robot nằm trên thảm lông, Tô Triết Ngạn bình tĩnh hỏi: “Đau à.”

Sở Thời Từ lắc đầu, Tô Triết Ngạn không phản ứng hắn, mở cửa khoang ra ngoài tìm đồ.

Khoang con nhộng quá cao, Sở Thời Từ không ra được.

Dẫu cậu gào hay gọi, nam chủ cũng không trả lời.

Sở Thời Từ rảnh rỗi đến nhàm chán, nhấc lên làn váy dài chạy đến trên gối, ngửa đầu xem bên trong vách của khoang con nhộng.

Phía trên có đồ án kỳ quái được vẽ bằng bút dạ màu đen, nhìn không ra đó là cái gì, giống như là bản đồ cũng giống như là ký hiệu nào đó.

Cậu hỏi hệ thống, ‘Cái này trong nguyên văn có xuất hiện hay không?’

Hệ thống nhập đồ án vào, ở trong cặp tài liệu tra ra từ ngữ mấu chốt.

[Không có, nhưng so sánh với số liệu biểu hiện, lộ tuyến nam chủ xưng bá hoang tinh trong nguyên văn cùng với đường cong của đồ án này trùng hợp đến 99%. Góc bên phải phía trên phân thành hai lộ tuyến, nam chủ trong nguyên văn chỉ đi qua bên trái. Bên phải là ngõ cụt, nguyên văn nam chủ không đi qua, là nhiều ra một tuyến đường.]

Sở Thời Từ lâm vào trầm tư.

Cho nên bức họa bên trong vách của khoang con nhộng, kỳ thật là một tấm bản đồ lộ tuyến?

Xem trong nhật ký, thời điểm cậu xuyên đến đây, nam chủ vừa đến hoang tinh ba ngày.

Trong khoảng thời gian ba ngày, hắn bận tìm kiếm vật tư, sao có thể có tinh lực đi xa như vậy.

Nhưng nếu không phải nam chủ vẽ, vậy là ai lưu lại trong khoang con nhộng?

Tô Triết Ngạn mỗi ngày dù sớm hay muộn gì cũng sẽ nằm ở trên giường nhìn chằm chằm nó, khuôn mặt vô cảm đó thể hiện sự khó hiểu cùng mờ mịt không dễ phát hiện.

Có thể nhìn ra được hắn cũng không biết đây là cái gì.

Sở Thời Từ quay đầu nhìn bốn phía, tầm mắt lại lần nữa rơi vào kệ sách nhỏ cách đó không xa.

Cậu nhớ rõ ở tầng hai của kệ sách bị bụi bám vào, ẩn ẩn có thể nhìn ra nơi đó đã từng đặt một vật dài.