Quyển 1 - Chương 10

Edit: Lam Sắc Lạc Nguyệt

Sở Thời Từ suy tư một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi hệ thống, ‘Ngươi nói xem Tô Triết Ngạn có phải đã sớm lưu lạc xuống hoang tinh hay không, chỉ là ký ức của hắn bị thiếu, cho rằng chính mình chỉ mới tới có ba ngày? Trong TV không phải đều diễn như vậy sao. Bằng không chỉ với thời gian ba ngày, khoang con nhộng thế nào có thể tích nhiều bụi như vậy.’

Hệ thống nhấp một ngụm hồng trà, nói [Hắn nhìn qua không giống. ]

‘Người bình thường sẽ vô duyên vô cớ xé hơn phân nửa sổ nhật ký à?’

[Nếu hắn sớm đã đến hoang tinh, vật tư trong khoang con nhộng sao ít như vậy, hắn sao một chút vật tư tích trữ cũng không có? Khoang con nhộng này vừa nhìn là biết khoang của người mới. ]

‘Nói không chừng vật tư bị hắn ăn rồi.’

[Không thể nào, hôm qua hắn ăn một hộp cao dinh dưỡng còn thừa hơn phân nửa, lượng cơm ăn còn ít hơn so với cậu. Hắn tính tình ăn mặc tiết kiệm* thế này, sao có thể không tồn trữ đồ. ]

*Nguyên văn 省吃俭用: thắt lưng buộc bụng, sống tiết kiệm

Sở Thời Từ cùng hệ thống thảo luận một hồi cũng không tìm ra được lý do tại sao.

Hệ thống tin tưởng vững chắc rằng khoang con nhộng có người ngoài tiến vào, trộm đi đồ của Tô Triết Ngạn, còn để lại đồ án kỳ quái.

Sở Thời Từ cảm thấy Tô Triết Ngạn hẳn là sớm đã tới hoang tinh, chỉ là lựa chọn mất trí nhớ.

Hai cái phỏng đoán một cái thiên hướng pháp chế*, một cái nghiêng về huyền nghi*.

*Pháp chế: thể chế pháp luật

*Huyền nghi: là thể loại hồi hộp ly kỳ kịch tính, có tính suy luận và trinh thám cao.

Chờ cái nắp trong suốt lại mở ra lần nữa, Sở Thời Từ ngửa đầu chờ mong mà nhìn về phía Tô Triết Ngạn đang muốn tiến vào khoang, “Triết Ngạn, anh có cảm giác chính mình quên mất việc gì hay không?”

Tô Triết Ngạn vẫn duy trì tư thế tay đẩy cửa khoang, trầm mặc hồi lâu, từ trong túi trước ngực lấy ra một tờ giấy.

Hắn nhìn một hồi, đem tờ giấy đưa qua, “Không quên, tất cả đều được viết ra.”

Sở Thời Từ tiếp nhận tờ giấy nhìn nhìn, là một bản danh sách lịch trình hằng ngày.

[Nhu yếu phẩm, một bộ công cụ sửa chữa.]

[Mua quần áo cho robot, giúp robot tìm thức ăn, tham khảo những việc cần chú ý khi nuôi robot.]

[Đánh Alpha.]

Sở Thời Từ cảm giác có chỗ nào đó không đúng.

Cậu lại tìm Tô Triết Ngạn hỏi lịch trình mấy ngày trước của hắn.

Kế hoạch ngày thứ hai.

[Tìm nhu yếu phẩm, tìm đồ dùng cá nhân.]

[Đánh Alpha.]

Kế hoạch ngày thứ ba.

[Tìm nhu yếu phẩm, mua đồ dùng vệ sinh.]

[Đánh Alpha.]

Còn lại các danh sách khác cũng giống nhau, mỗi ngày đều có đánh Alpha.

Sở Thời Từ ngẩng đầu nhìn, hỏi hắn: “Anh rất ghét Alpha à?”

Sắc mặt Tô Triết Ngạn nháy mắt trầm xuống, hắn nheo đôi mắt, thanh âm lạnh băng nói: “Ta không kỳ thị giới tính, chỉ là xem bọn họ không vừa mắt mà thôi.”

Sở Thời Từ: ....

Còn may là hắn xuyên thành robot, không có xuyên thành Alpha.

Nếu không lần đầu nhìn thấy nam chủ đã bị băm thành nhân sủi cảo.

------------

Tô Triết Ngạn ở bên ngoài bận nửa ngày, làm ra một cái thang.

Thang rất nhẹ, nhưng chắc chắn, độ cao vừa khéo có thể chạm tới cửa khoang.

Hắn đem thang gấp gọn, đưa cho Sở Thời Từ, “Kích cỡ thang có thể thay đổi, xoay tay cầm thì có thể kéo cao thang.”

Trên thang quét một lớp sơn hồng nhạt, có thể trượt hoặc làm cầu thang gác.

Sở Thời Từ ôm lấy thang, lại cúi đầu nhìn xem tấm thảm lông mới trải trên mặt đất.

Bỗng nhiên có chút cảm động.

Hắn cùng hệ thống cảm thán, ‘Nam chủ nản lòng thoái chí đối với người bên cạnh đều tốt như vậy, nếu hắn không có thất hồn lạc phách, hẳn là một người ôn nhu. ’

[Kỳ thật tôi cảm thấy nam chủ xem cậu như sủng vật.]

Tuy rằng hệ thống nói như vậy, nhưng Sở Thời Từ vẫn là quyết định tỏ vẻ một chút.

Cậu xé một tờ giấy, gấp một trái tim màu đỏ, “Triết Ngạn, cái này cho anh.”

Hình thể robot như này, trừ bỏ gấp giấy cũng làm không được cái gì khác.

Tô Triết Ngạn lạnh nhạt mà nhìn cậu, khóe miệng mang theo ý cười trào phúng, tựa hồ không tiếng động mà nói cậu ấu trĩ.

Sở Thời Từ giơ trái tim làm bằng giấy, ở trước mặt Tô Triết Ngạn nhảy nhót, trong miệng la hét ‘ Cho anh cho anh. ’

Cậu lắc một lát, bỗng nhiên cảm thấy trên tay nhẹ đi.

Tô Triết Ngạn như là bị cậu nháo phiền, lạnh mặt lấy đi trái tim giấy đó, xem cũng chưa xem một cái tiện tay kẹp vào sổ nhật ký.

Nhưng trong đầu Sở Thời Từ lại vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

[Giá trị sức sống+2, trước mặt giá trị sức sống là 18/100.]

Sở Thời Từ vỗ Tô Triết Ngạn cẳng chân, cậu đã nhìn thấu, hắn chỉ là nam nhân mặt than ngạo kiều mà thôi.

Đêm nay Tô Triết Ngạn còn có rất nhiều sự tình phải làm, hắn vội vàng ăn qua cao dinh dưỡng, cởϊ qυầи áo bắt đầu lấy khăn lông ướt chà lau thân thể.

Hoang tinh điều kiện gian khổ, hắn tạm thời vẫn chưa lấy được chứng từ cư trú ở thành thị, trước mắt chỉ có thể nhịn một chút.

Còn may hôm nay tìm được một cái ống nước công cộng không người trông coi làm hắn có cơ hội gội đầu.

Alpha kéo bè kết cánh, dựa vào thân thể cường kiện trời sinh, chiếm cứ đại bộ phận tài nguyên ở hoang tinh.

Người bị lưu đày đến đây đều là trọng phạm, không có mấy người tốt. Những Alpha đó trường kỳ* đánh giặc, không có chỗ để phát tiết du͙© vọиɠ đối với Omega và beta mà nói chính là bom hẹn giờ.

*trường kỳ: thời gian dài

Tô Triết Ngạn mỗi ngày đều sẽ đi đến chỗ nguồn nước gϊếŧ chết mấy cái Alpha không có mắt, thuận tiện lấy nước sử dụng hằng ngày.

Hắn hầu như đã gϊếŧ hết những Alpha ở một nguồn nước gần đây, lại quá mấy ngày hắn liền có thể thống thống khoái khoái mà tắm rửa một chút.

Tô Triết Ngạn chà lau xong, tùy tiện khoác một bộ quần áo chuẩn bị ngủ.

Dư quang quét đến robot nhỏ co lại ở góc tường, hắn bỗng nhiên nhớ tới đồ chơi nhỏ này nơi nơi chạy loạn, phỏng chừng cũng rất bẩn.

Hắn duỗi tay nắm lấy robot dưới bàn lên, vật nhỏ cúi đầu che lại đôi mắt, nhìn qua như là đang thẹn thùng.

Tô Triết Ngạn nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy.”

Sở Thời Từ thanh âm rất nhỏ: “Tôi là robot nam.”

“Ừ?”

“Tôi là robot nam thích nam nhân, anh dáng người quá lớn... Không phải, là quá tốt, tôi xem mà ngượng ngùng.”

Tô Triết Ngạn quỷ dị mà trầm mặc chốc lát.

Hắn nâng lên cánh tay của robot, nhìn hàng chữ nhỏ phía trên, [Robot thú bông: Thích hợp cho trẻ nhỏ 6-12 tuổi.]

Tô Triết Ngạn:?

Hiện tại đồ chơi của tiểu hài tử đều trưởng thành sớm như vậy sao?