Chương 13

Chuyển ngữ: Dưa Hấu Không Hạt

Tại bệnh viện Nhân dân Số 1 huyện Lâm An, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, Tiểu Thu và Tiểu Cảnh đang ngồi trên ghế dài bên ngoài, mỗi người cầm ăn một chiếc bánh táo gai.

Không khí trong phòng khám nội khoa rất nặng nề, Lâm Nhiên Nhiên dẫn em gái đến khám bệnh, lòng vốn đầy vui sướиɠ nhưng bây giờ lại vô cùng lo lắng.

Tôn Tam Châm thở dài nói: "Cô bé, đừng lo quá, đây là dị tật vách ngăn tim bẩm sinh, chỉ cần tránh bị kí©h thí©ɧ mạnh, sau khi lớn sẽ có khả năng tự động lành lại."

Lâm Nhiên Nhiên từng nghe nói đến căn bệnh này ở thời hiện đại, nhưng cô không hiểu rõ. Hai chữ "bệnh tim" nghe thôi đã thấy sợ, cô nói: "Bác sĩ Tôn, nội khoa của ông rất nổi tiếng ở huyện Lâm An, xin ông nói thật cho cháu biết, em gái cháu bị bệnh này liệu có cần nhập viện không ạ?"

Tôn Tam Châm cười: "Đừng lo quá. Chỉ cần cô nhóc uống thuốc đúng giờ, không bị kí©h thí©ɧ mạnh, cuộc sống sẽ giống như người bình thường."

Nghe xong, lòng Lâm Nhiên Nhiên mới thoáng nhẹ nhõm.

Tôn Tam Châm cúi đầu viết đơn thuốc, nói: "Cơ thể em gái cháu quá yếu, cần phải bồi bổ, nhưng nhân sâm và linh chi trong đơn thuốc này là không thể thiếu."

“Thuốc đắt cũng không sao ạ, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho em cháu thôi!” Lâm Nhiên Nhiên kiên định nói.

Tôn Tam Châm nghe vậy thì bảo: "Chỉ một cây nhân sâm đã trên dưới trăm đồng, hơn nữa phải uống nhiều năm, cháu phải hiểu rõ."

Xem ra dù ở thời đại nào, thuốc quý đều đắt như nhau... Lâm Nhiên Nhiên cắn răng, nói: "Ông kê đơn đi ạ, cháu sẽ tìm cách."

Giọng điệu của Lâm Nhiên Nhiên rất quả quyết, bấy giờ Tôn Tam Châm mới tỉ mỉ ngước mắt lên quan sát Lâm Nhiên Nhiên.

Cô bé nhìn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, ăn vận bình thường nhưng khuôn mặt và khí chất vô cùng xuất sắc. Vừa rồi lúc bán hàng cho ông thì khôn ngoan, không chịu nhượng bộ, bây giờ khám bệnh cho em gái lại chẳng hề keo kiệt.

Tôn Tam Châm không hỏi bố mẹ cô đâu, một cô bé chăm sóc hai đứa em, sự quyết đoán ấy đủ khiến nhiều người lớn khâm phục cô. Ông thầm khen trong lòng, dùng bút viết vài nét, hao hết kiến thức cả đời, tận sức thay thế một số vị thuốc đắt đỏ bằng loại có giá cả phải chăng nhưng dược tính tương đương: “Ông đã cố gắng đổi cho cháu thành những vị thuốc rẻ hơn. Còn nữa, nhân sâm trong bệnh viện để đã lâu, dược tính yếu, nếu thật sự muốn mua để phối thuốc, cháu có thể đến hiệu thuốc lâu đời ở phía nam huyện, báo tên ông, người ta sẽ tính rẻ cho cháu."

Lâm Nhiên Nhiên cảm kích đồng ý.

Tôn Tam Châm lại nói: "May mà hình như dạo gần đây em gái cháu được bồi bổ đàng hoàng, nếu không cơ thể quá suy kiệt, dù dùng bao nhiêu nhân sâm bồi bổ cũng sẽ vô dụng."

Nghe Tôn Tam Châm giải thích, Lâm Nhiên Nhiên nhanh chóng kể lại thực đơn gần đây của Tiểu Thu, Tôn Tam Châm nghe xong gật đầu: "Canh tim lợn đảng sâm, sữa, cháo kê... đây đều là những thực phẩm bổ sung phù hợp cho em gái cháu. Cô bé, cháu khiến ông nói xong mà phát thèm rồi đây này.”

Tôn Tam Châm bật cười, đưa hai đơn thuốc cho cô: "Đơn này trị ho khan, uống ba thang. Đơn này bồi bổ cơ thể, tìm được nhân sâm thì cắt lát trộn vào uống, ba tháng tới gặp ông một lần."

Lâm Nhiên Nhiên nhanh chóng cảm ơn, sau đó lấy túi ra tìm đồ định biếu ông. Tôn Tam Châm vội xua tay: "Cô bé, đừng có công khai hối lộ ông thế, mau đưa em trai em gái cháu về đi."



Tôn Tam Châm đã tan làm nhưng vẫn ở lại khám bệnh cho em cô, hơn nữa ông còn không chịu lấy lại tiền và phiếu lương thực. Lâm Nhiên Nhiên vô cùng biết ơn vị bác sĩ già thích đùa này, cô quay lưng lại, lén lấy trong không gian hai ống mì, giả vờ lấy từ trong túi đeo vai: “Thật sự cảm ơn ông nhiều ạ!”

Cô đặt đồ lên bàn của Tôn Tam Châm, nắm tay em trai em gái rồi nhanh chân bỏ chạy.

"Này! Cô bé." Tôn Tam Châm không đuổi kịp, đành lắc đầu cười.

Lúc quay lại nhìn đồ trên bàn, ông giật mình, vội giấu vào túi áo khoác bạc màu, đóng chặt cửa lại rồi mới dám lấy ra nhìn kỹ.

Mì khô... vừa trắng vừa mịn được bọc trong giấy, có thể ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của lương thực tinh, nặng khoảng một cân rưỡi. Tôn Tam Châm thực sự không ngờ ông chỉ tiện tay giúp đỡ lại nhận được trọng báo đến vậy.

Ông vui vẻ ngân nga một giai điệu rồi đi về nhà, hôm nay bà nhà ông đúng là có lộc ăn. Lương thực tinh nhà ông đã hết bao lâu rồi nhỉ? Nhưng hôm nay ông không chỉ có bánh trứng, bánh nếp mà còn nấu được hẳn một nồi mì trứng!

So với niềm vui của bác sĩ Tôn, Lâm Nhiên Nhiên lại vô cùng buồn bã.

Hiệu thuốc lâu đời ở phía nam huyện đã được nhà nước tiếp quản, cửa hàng vẫn được giữ lại nguyên vẹn. Phía sau quầy cao, toàn bộ bức tường dày đặc những ngăn kéo nhỏ ghi tên các vị thuốc.

Người trông quầy là một người đàn ông trung niên, tay áo xắn cao đang ngủ trưa.

Lâm Nhiên Nhiên đi vào, cười nói: “Cháu chào bác ạ, cháu đến bốc thuốc.”

“Thư giới thiệu, đơn thuốc.” Người đàn ông trung niên mở mắt.

Lâm Nhiên Nhiên lấy ra đặt lên quầy, nói: “Là bác sĩ Tôn giới thiệu cho cháu ạ.”

“Thì ra là bác sĩ Tôn giới thiệu.” Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên hiền hòa. Bác cầm đơn thuốc lên xem xét, gẩy bàn tính rồi nói: “Đơn thuốc bổ này không hề rẻ, không có nhân sâm rồi, cửa hàng bác đang tạm hết hàng.”

"Cửa hàng lớn thế mà không có nhân sâm ạ? Phiền bác xem lại giúp cháu." Lâm Nhiên Nhiên khẩn cầu, đặt tay cả hai tay lên quầy.

Ngay lúc người đàn ông trung niên đang định từ chối thì thấy Lâm Nhiên Nhiên lấy thứ gì ra từ trong tay áo bông. Mì trắng, là một ống mì! Tim bác lỡ nhịp, vội nhận rồi giấu dưới quầy.

Rõ ràng bác đã sành sỏi trong việc này, sắc mặt vẫn bình tĩnh, mặt không đỏ tim không đập, bác đột nhiên vỗ đầu, nói: “Lần trước lãnh đạo bốc thuốc, còn dư một cây, bác cho cháu trước."

Lâm Nhiên Nhiên xem như đã lĩnh hội được sức quyến rũ của lương thực tinh. Không ngờ mì khô lại hữu dụng hơn cả bánh trứng!

Người đàn ông trung niên cẩn thận lấy ra một cây nhân sâm, gảy bàn tính xong thì nói: “Thuốc một tháng là hai mươi tám đồng năm hào, một cây nhân sâm hoàn chỉnh là một trăm ba mươi, cây này bị đứt rễ, tính cháu một trăm. Tổng cộng là một trăm hai mươi tám đồng năm hào."



Lâm Nhiên Nhiên thấy cây nhân sâm trong hộp vẫn còn nguyên vẹn, rõ ràng là cố ý tính rẻ.

Lâm Nhiên Nhiên cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Cháu không đủ tiền, phiền bác bốc cho cháu những loại khác trước, còn nhân sâm thì giữ lại giúp cháu, cháu sẽ kiếm tiền, không quá ba ngày sau cháu chắc chắn sẽ tới lấy."

"Ôi, thực ra đổi thành sa sâm cũng được, tuy hiệu quả không bằng nhưng giá lại rẻ hơn một nửa." Người đàn ông trung niên hơi thương hại nhìn Lâm Nhiên Nhiên, lương tháng của một công nhân bậc một trong huyện cũng chỉ hai mươi tám đồng. Rõ ràng bác không tin một cô bé nhà quê sẽ mua nổi.

"Không, cháu muốn nhân sâm." Nếu sa sâm có hiệu quả tương đương, bác sĩ Tôn sẽ không đề nghị cô mua nhân sâm. Bệnh của Tiểu Thu không thể chậm trễ, đây là chuyện sống chết. Lâm Nhiên Nhiên lấy một xấp tiền đã xếp ngay ngắn, cẩn thận đếm ra hai mươi tám đồng năm hào rồi đặt lên bàn.

Người đàn ông trung niên nghi hoặc quét mắt nhìn cô, không ngờ một cô bé chỉ khoảng mười ba tuổi lại dễ dàng lấy ra nhiều tiền như thế, thật khiến người khác nghi ngờ. Nhưng cô có đầy đủ thư giới thiệu, lại được bác sĩ Tôn giới thiệu đến đây nên bác không nhiều lời.

Người đàn ông trung niên dùng một tay cầm cân đòn, nhanh nhẹn mở ngăn kéo bốc thuốc, trộn thuốc rồi dùng giấy da trâu gói lại: “Tổng cộng mười gói, ba gói nhỏ này để trị ho khan, uống thuốc này trước rồi mới uống thuốc bổ."

Lâm Nhiên Nhiên cầm thuốc, lại khẩn cầu: “Bác giữ nhân sâm giúp giùm cháu với ạ.”

Người đàn ông trung niên thở dài nói: "Gần đây đang vào đông, rất nhiều người đến đây bốc thuốc bổ. Tuần trước có một phó quản đốc tới đây hỏi, nhiều nhất bác chỉ giữ được cho cháu ba ngày."

Sau khi Lâm Nhiên Nhiên đi ra ngoài, cô tìm một chỗ vắng vẻ, đếm số tiền nhàu nát và số phiếu còn lại, ngoài hai mươi tám đồng năm hào mua thuốc, tổng cộng còn lại hai mươi ba đồng ba hào năm.

Mặc dù với họ đây là một khoản tiền lớn, một nhà dân bình thường ở thôn Điềm Thủy một năm cũng chỉ kiếm được chừng một trăm điểm công, lương tháng của một công nhân bậc một trong huyện mới có hai mươi tám đồng, nhưng đối với Lâm Nhiên Nhiên hiện giờ đó chỉ như muối bỏ bể.

Cô chăm chỉ mấy ngày trời, bán tất cả thịt lợn hầm và hơn mười cân bánh ngọt mới chỉ kiếm được khoảng năm mươi đồng. Bây giờ thịt và trứng đã hết, cô làm thế nào để kiếm đủ bảy mươi sáu đồng còn lại chỉ trong ba ngày đây?

Trên quầy trong nhà khách có ánh đèn mờ ảo, chị Mạnh và Lâm Nhiên Nhiên mỗi người cầm một chiếc thau tráng men, quây quần bên chậu than để sưởi ấm, trong chậu than vùi khoai lang nướng và mười hạt dẻ, vỏ hạt dẻ bung ra để lộ phần nhân bên trong tỏa ra vị ngọt.

Lâm Nhiên Nhiên dùng kìm sắt gắp hạt dẻ ra, thổi rồi bóc vỏ chia cho chị Mạnh. Chị Mạnh nhai hạt dẻ ngọt ngào, miệng nhấm nháp chè đậu đỏ nóng hổi,

nheo mắt mãn nguyện.

"Nhiên Nhiên, từ khi gái chuyển đến, chị bỗng thấy cuộc sống tạm bợ này sao mà đẹp đẽ đến lạ? Ăn vặt, uống canh nóng, đầu gái có gì thế hả, sao nấu gì cũng ngon vậy?"

Lâm Nhiên Nhiên cười nói: “Chỉ là mấy món vặt vãnh thôi, chị Mạnh, nếu chị thích thì em sẽ làm thêm cho chị.”

Chị Mạnh nửa đùa nửa thật nói: "Sao chị lại không biết xấu hổ thế được? Chị Mạnh đã ăn bao nhiêu đồ ngon của gái nhưng chưa giúp gì cho gái."

Lâm Nhiên Nhiên nói: “Nếu có thật, chị có giúp em không ạ?”

Chị Mạnh quả quyết nói: “Chắc chắn sẽ giúp!”

"Vậy được ạ." Lâm Nhiên Nhiên lấy từ phía sau ra nửa gói lạc như ảo thuật, cười ranh mãnh: "Nào, bóc vỏ giúp em đi."