Chương 1: Bắt đầu

"Nói thẳng ra thì như thế này. Nhật Bản đang chỉ còn thiếu đúng một nhân tố để trở thành đội bóng mạnh nhất."

"... Và đó chính là sản sinh ra một tiền đạo có thể tạo ra một cuộc cách mạng bóng đá. Từ trong số 300 cầu thủ đang có mặt ở đây, tôi sẽ đào tạo ra một tiền đạo mạnh nhất thế giới bằng dự án mang tên...

BLUE LOCK."

Trong một góc của đại sảnh, tôi dời mắt khỏi màn hình điện thoại đang sáng lên, nhìn vào một kẻ tự xưng là Ego Jinpachi, tên bốn mắt với cặp kính dày cùng quầng thâm mắt sâu đậm đang giảng thứ "triết lý" của anh ta phía trên đấy.

Vài ngày trước, khi trở về nhà sau buổi luyện tập tại câu lạc bộ, mẹ tôi đã đưa cho tôi một phong thư đến từ Hiệp hội bóng đá Nhật Bản.

"... Gửi cậu Aki Mai,

Cậu đã được tuyển chọn trở thành cầu thủ được bồi dưỡng..."

Nói thật, nếu trên lá thư đó không có con dấu của Hiệp hội cùng địa điểm triệu tập hợp lý, tôi sẽ nghĩ đây là một lá thư lừa đảo, bắt cóc trẻ vị thành niên đấy.

"Sao nào, Mai-chan, con chắc chắn sẽ tham gia nó mà đúng không?" - Mẹ tôi trông có vẻ rất hào hứng vì chuyện này.

"Nếu là lệnh triệu tập thì có thể con sẽ phải ở chung với rất nhiều cầu thủ cùng trang lứa khác rồi. Nói cách khác, nếu tham gia vào dự án này, con sẽ có bạn để chơi bóng cùng đấy, Mai-chan à?"

Tôi ngồi yên gặm đùi gà nướng mà mẹ tôi đã mang về từ cửa tiệm gần đây. Cả nhà có hai mẹ con, nhưng không ai trong chúng tôi thích nấu nướng cả. Mẹ tôi là vì dở nấu ăn, còn tôi, đơn giản là vì lười.

"Hôm nay đùi gà hơi khô, không cay như bình thường đó mẹ, mẹ không dặn chủ quán thêm ớt vào cho con sao?"

Tôi phàn nàn về việc gà nướng không cay. Thật khó chấp nhận một việc như thế. Đồ ăn không cay thì làm sao kí©h thí©ɧ được vị giác được. Thật buồn đối với một kẻ thích ăn cay như tôi.

"Mai-chan, thật quá đáng. Mẹ đã dặn ông ấy rồi mà. Quan trọng hơn là nãy giờ con có nghe mẹ nói không đó...."

Tâm tôi lặng như nước ngồi ăn đùi gà trong khi mẹ tôi liên tục càm ràm về vụ triệu tập.

Và dưới sự kiên trì của mẹ, tôi đã đứng ở đây. Ngồi liên tục gần 3 tiếng đồng hồ từ ga Đến Tokyo. Bắt xe buýt nửa tiếng và cuối cùng đi bộ đến đây.

"Mệt mỏi thật đấy. Mình buồn ngủ quá."

Tôi bị mệt sau chuyến hành trình di chuyển dài như vậy. Nhớ lại 3 tiếng trước...

"Mẹ không đi Tokyo với con à?"

Mẹ tôi là một chuyên gia trang điểm nổi tiếng của vùng. Bà ấy thường xuyên di chuyển khắp nơi theo lịch trình dày đặc của khách.

"Không có đâu~ Hôm nay mẹ sẽ đi đến Kagoshima để trang điểm tiệc cưới cho một người mẫu nổi tiếng đấy! Mai-chan, lại đây mẹ chỉnh lại tóc tai nào."

Tôi đứng yên để mẹ tôi sửa sang lại cho tôi. Vì có một người mẹ như vậy mà tôi cũng rất chú ý đến hình tượng của mình. Một mỹ nam yên tĩnh chăng.

"Được rồi. Dù thế nào cũng phải giữ cho mình một phong thái thật tự tin! Cố gắng kết bạn thật nhiều trong đấy nhé còn. Chúc con thượng lộ bình an~"

Mẹ tôi ôm chầm lấy tôi và gửi lời chúc. Tôi im lặng ôm lấy bà ấy.

Đó có thể là một hành trình dài lâu. Sẽ có một khoảng thời gian hai mẹ con tôi không thể gặp nhau.

"Như vậy, con đi đây! Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy."

Tôi cất bước đi vào toa tàu, ngoái đầu lại và nhìn mẹ mình. Bà ấy vẫn luôn cười tươi như vậy. Giống như không có gì có thể ảnh hưởng đến bà.

Tôi giơ tay chào tạm biệt mẹ mình trước khi cửa tàu hoàn toàn đóng lại.

Giờ nghĩ lại thì...

Nếu bà ấy đi cùng tôi đến Tokyo, ít nhất tôi có thể ngồi trên xe gia đình, thoải mái hơn rất nhiều so với đi tàu rồi.

Tôi uể oải nghĩ như vậy.

Nhưng thật ra mà nói, tên mắt kính ấy nói đúng. Nhật Bản thật sự thiếu một cây trụ công kích. Việc anh ta chủ động đưa ra đề xuất muốn bồi dưỡng một tiền đạo mạnh nhất thế giới như vậy...

Quả thật là một điều đáng mong chờ.

Bóng đá Nhật Bản từ trước đến giờ, chú trọng vào việc các đồng đội hợp tác. Nhưng việc này lại áp chế đi năng lực sáng tạo cùng với khả năng phát huy năng lực cá nhân của cầu thủ.

"Dự án này có thể là một bước tiến lớn dành cho nền bóng đá Nhật Bản... nếu thành công."

Rất khó để hoàn thành được điều này. Nhưng không phải là không thể, tôi nghĩ vậy.

Nhưng lúc này, một giọng nói vang lên.

"Này, xin lỗi nhưng mà... Tôi không thể đồng ý với những lời anh nói được. Đối với hầu hết chúng tôi, đồng đội chính là ưu tiên số một. Nhất là những người tham gia giải quốc gia nói riêng..."

Cậu ta trông khá quen. Hình như tôi đã gặp ở đâu đó thì phải.

Ừm.

Khó quá đi, không nhớ nổi.

"... Không đời nào tôi chấp nhận từ bỏ đội của mình để tham gia mấy cái loại này đâu."

Lời nói của cậu tóc trắng đó đã ảnh hưởng đến những người khác. Mọi người bắt đầu do dự. Có một số người tán thành điều đó.

"Buồn thật đấy. Mình muốn kết thúc sớm để đi tắm, gội đầu, sấy tóc và đi ngủ nữa. Mệt mỏi quá."

Trải qua chặng đường dài, cùng với việc đầu tóc khá dài, tôi cảm thấy bực bội vì cảm giác không sạch sẽ và cứ lâng lâng như thế này.

[Aki Mai có chứng say xe cấp độ nhẹ.]

"Khi nào mới có thể kết thúc đây."

Tôi uể oải tựa lưng vào tường, mân mê bím tóc của mình.

"Ra là vậy. Não của mấy người bị đầu độc hết rồi phải không?"

Ego dùng tay gãi đầu rồi suy tư một lúc. Sau đó anh ta chốt hạ bằng một câu nói cùng cử chỉ như một con thây ma rùng rợn.

"Vậy thì cút đi! Nếu không muốn thì cứ việc rời khỏi..."

Sau đó là một loạt các dẫn chứng, ngôn luận, phép khích tướng... của Ego trưng bày ra trước mắt 300 cầu thủ ở đây.

Người lý trí sẽ biết rằng, bóng đá dù như thế nào đi nữa. Đây cũng là môn thể thao gồm 11 người. 300 cầu thủ ở đây có thể có tiếng tại trường học, khu vực của họ, nhưng xét cho đến cùng, không bao lâu nữa, hầu hết sẽ bị đào thải.

Nói cách khác, dự án "Blue Lock" chính xác là tìm kiếm kẻ có tư tưởng vị kỉ mạnh nhất hay tiền đạo mạnh nhất trong tất cả.

Nhưng những lời Ego thốt ra quả thật lại trở thành ngôn ngữ kích động tư tâm của một số người. Từ đó dẫn phát hiệu ứng lan truyền.

Giống như cậu trai đó. Ego vừa nói xong, cậu ta đã vượt qua tất cả, chạy về phía trước. Những người khác thấy vậy cũng ùa chạy theo.

"Nhưng mà cửa đó mở sẵn rồi mà, đi bộ từ từ cũng tới. Sao mấy đứa này chạy thục mạng ào ra dữ vậy?"

Tôi gật gù một chút, cảm thấy khó hiểu. Nhẹ nhàng bỏ điện thoại vào trong túi, lấy tai nghe ra, nhét vào một bên tai, bật lên bài hát yêu thích, điều chỉnh lại một chút chiếc cặp đeo chéo, tôi thong thả men theo tường đi ra phía cánh cửa ấy.

"Blue Lock sao... Xin chào, tôi đã đến rồi đây."