Chương 2: Vào tù

"Lại ngồi xe nữa sao..."

Tôi uể oải dựa đầu vào cửa kính xe. Cảm giác choáng váng, ruột gan cồn cào.

"Mệt mỏi quá đi. Chừng nào cái quá trình di chuyển này có thể kết thúc được chứ."

Tôi bị say xe nhẹ. Nhưng với cái lịch trình di chuyển liên tục như thế này, tôi sắp không chịu nổi nữa.

Tôi chỉ có thể ráng nhắm mắt, bật volume hết công sức để chìm vào giai điệu của bài hát mình thích. Thôi miên bản thân để chìm vào giấc ngủ.

Cứ thế, tôi cứ gật gù ngủ trên suốt chuyến đi.

Nơi huấn luyện cách trung tâm thành phố khá xa, nằm ở vùng ngoại thành vắng vẻ. Chạy khoảng vài tiếng đồng hồ, trèo đèo lội suối, cuối cùng cũng đến nơi.

Bước xuống khỏi xe, tôi cứ tưởng linh hồn của mình đang bay ra khỏi thân xác tàn tạ này.

Mơ mơ hồ hồ, tôi xếp hàng và nhìn phía hàng trên cùng một chị gái tóc đỏ. Chị ấy mặc một bộ đồ công sở chuyên nghiệp, yêu cầu tất cả đồ vật của chúng tôi đều sẽ bị tịch thu.

"Tệ thật đấy. Cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu thiếu điện thoại đây..."

Tôi vu vơ nghĩ, nhưng tay liên tục soạn tin nhắn.

"Mẹ, con đi tập huấn và bị tịch thu điện thoại mất rồi. Mẹ đừng cố liên lạc với con. Bái bai :<"

Mẹ tôi giống như có thể online 24/7 mỗi ngày. Ngay lập tức bà ấy đã nhắn lại cho tôi.

"Mẹ biết rồi. Mai-chan, đi học vui vẻ nhé. Nhớ phải thật hòa đồng và kết thêm bạn mới đấy (⁠~⁠ ̄⁠³⁠ ̄⁠)⁠~"

Ư, cảm thấy mệt mỏi hơn nữa rồi. Mẹ tôi cứ cho rằng, tham gia những cuộc tập huấn thế này giống như việc cắm trại, hay đi học ở trường. Bà ấy luôn nghĩ mọi thứ thật dễ dàng. Thật là một con người dễ sống dễ chịu với mọi thứ.

Nhưng không cần ép con tham gia mấy cái hoạt động kết bạn như thế đâu.

"Kế tiếp, Aki Mai."

Tôi bực bội tắt điện thoại. Mở cặp ra và lấy bộ đồ nghề của mình.

"Đây là..."

Một chiếc túi chứa đầy những dụng cụ make-up, từ son đến đồ kẻ mắt, lược chải đầu, thun cột tóc... xuất hiện trong cặp một cậu con trai. Điều này khiến cô ấy ngạc nhiên.

"Em có thể đem những thứ này vào trong ấy được không?"

"Không được đâu... Quy định đã ghi rõ ràng như thế rồi."

Anri ngước nhìn cậu trai trẻ trước mặt. Cậu ấy trông thật thon thả với chiều cao không quá nổi trội, 1m70. Gương mặt trắng nõn còn có nét trẻ con, làn da nhợt nhạt vì không khoẻ. Tóc đen dài được thắt lại thành bím vắt ngang vai, đôi mắt đen bóng hẹp dài ấy đang nhìn chằm chằm vào cô. Một chiếc khăn quàng màu đỏ thẫm quấn quanh cổ cậu ta cùng làn khói như màn sương mà cậu ấy nhẹ nhàng thở ra từ miệng. Trời mùa đông rất lạnh. Aki Mai trông giống một cô gái yếu ớt hơn nếu Anri không đọc qua hồ sơ của cậu ấy.

"Nhưng mà có thể cho phép em mang theo thun cột tóc được không? Tóc em khá dài và bất tiện."

Anri nhìn một lúc rồi đồng ý. Sau đó đưa cho tôi một bộ đồ bó.

Cô nhìn dáng đi chậm chạp, mảnh khảnh của Mai. Cô vẫn chưa thể tin được một cậu trai nhỏ như thế, lại có biệt danh là "Quỷ đói" vùng Shizuoka.

Nhận được thứ này, việc đầu tiên tôi nghĩ đó là. Tìm một nơi bí ẩn để mặc nó.

Tôi không thích thay đồ ở những nơi đông người. Điều này khiến tôi cảm thấy ngại ngùng dù đã thích nghi với cuộc sống mới suốt 17 năm.

Tôi mần mò địa hình của toà nhà mình đang ở. Nó rất rộng và được thiết kế hiện đại. Xoay quanh một lúc lâu, tôi tìm thấy được nhà vệ sinh và nhanh chóng vào đó thay trang phục mới.

"Thật xấu."

Ấn tượng đầu tiên ở Blue Lock của tôi đó chính là trang phục ở đây không đẹp chút nào. Tôi ghét nhất những bộ đồ bó như thế này.

Để ý một lúc, tôi thấy trên vai trái có để một kí tự gì đó.

"290 - Z?"

Như vậy đây là kí hiệu thể hiện xếp hạng hay thân thể số liệu sao. Việc này hoàn toàn có lợi với việc huấn luyện. Nếu vậy thì tôi còn cách là phải học cách chấp nhận thôi.

Tôi thở dài, rồi chậm rì rì tìm kiếm phòng của mình.

"Thấy rồi, xa thật đấy."

Ta ôm lấy trang phục trước khi thay của mình bước vào phòng.

"Tới rồi, người cuối cùng."

Cả phòng đột nhiên dừng lại nhìn vào tôi - kẻ lưu lạc phút chót. Không cảm nhận được ác ý, nhưng nói thật, tôi không thích bị đám đông nhìn vào. Cảm giác có một chút lo lắng và sợ hãi.

"Đừng có nhìn chằm chằm vào tôi."

Tôi gằn nhẹ như thế với một khuôn mặt lạnh lùng, kì thật là cứng đờ bước tiến vào phòng. Chú ý một tủ chưa có ai sử dụng, tôi di chuyển đến đó và xếp gọn quần áo cũ của mình. Nhưng thật ra là để giảm căng thẳng cho mình.

"Aa, xin lỗi... Chúng tôi chỉ là tò mò một chút về cậu thôi, người đến trễ."

Một tên với cái đầu trọc lóc đến nói chuyện với tôi. Nhưng tôi không muốn tiếp nữa. Ngày hôm nay mệt mỏi như vậy là đủ quá rồi.

Tôi chỉ nhẹ nhàng liếc cậu ta một cái rồi xoay người nhìn chằm chằm vào mặt đất. Cậu ta xấu hổ gãi đầu rồi đi xa. Dần dần, các ánh nhìn trở nên biến mất. Điều này làm tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Nhìn một vòng xung quanh, mắt tôi liên tục nhận tín hiệu, giải mã chúng và truyền vào não bộ.

Trong phòng, tính cả tôi, có tất cả 12 người. Không có giường, chỉ có ngăn tủ đựng quần áo, một chiếc tivi đặt từ trên cao, còn lại chỉ có người và sự trống rỗng.

Tôi nghi ngờ trên tivi đấy có theo dõi. Sau đó, tôi lại lướt mắt một vòng những người có mặt ở đây.

Một người có mái đầu quả quýt đang thay quần áo, cơ bắp thật tốt. Là cầu thủ chuyên về lực lượng.

Một người có khuôn mặt trẻ con đang nằm dưới sàn nhà mυ"ŧ móng tay. Trông cậu ấy ngủ rất ngon.

Tôi hâm mộ nghĩ đến. Bây giờ, tôi chỉ muốn đi tắm rửa thật nhanh rồi trùm chăn ngủ thôi.

Một người nhìn qua có vẻ khá bình thường, thân thể bình thường. Điểm đáng chú ý duy nhất chắc là chiếc mầm trên đầu cậu ấy.

Người kế bên, là cái cậu tóc trắng trông thật quen mắt đã tranh chấp với Ego. Cậu ta trông rất mạnh. Nếu tư tưởng không quá tầm thường như vậy thì được rồi.

Một cậu với mái tóc đỏ dài đứng trong góc. Tôi sẽ không nói rằng bản thân mình chú ý rất nhiều về cậu ta vì cậu ấy để tóc dài giống mình đâu. Phần thân dưới có cơ sở vững chắc, cơ bắp thật dày. Nhưng dường như bị chấn thương phần chân phải. Cậu ta lùi một chân lại phía sau để che giấu nó. Một chiếc cầu thủ thiên về tốc độ nhưng có quá khứ bị tổn thương.

Một chiếc sư vừa bắt chuyện với tôi. Cậu ta cứ liên tục lải nhải về việc không muốn tiếp quản ngôi chùa của mình. Không có điểm gì đặc biệt.

...

Cùng với, căn phòng này được thiết kế dưới dạng không gian vùng cấm trên sân bóng - 40,32 x 16,5 m. Khi vừa bước vào tôi đã nhận thấy được điều này.

Sắp tới sẽ chuẩn bị một thứ gì đó để loại bớt người đi sao. 12 người chỉ còn lại 11, đủ tiêu chuẩn một đội bóng.

Tôi ngấm ngầm hiểu về mọi thứ. Nhưng, nghĩ đến việc kế tiếp phải sống với 10 đứa con trai (đã tự động loại trừ 1 người) còn lại, tôi bỗng cảm thấy không khỏe.

Mùi mồ hôi nhễ nhại, có thể có những đứa làm vệ sinh không tốt, ngủ chung với nhau trong một căn phòng, mùi cơ thể sẽ toả ra rồi bám vào chăn nệm.

Tương lai dơ bẩn đang chờ đợi tôi phía trước sao? Nghĩ tới đây, tôi bỗng muốn chạy trốn.

"Thay đồ xong rồi chứ? Tới giờ kiểm tra tài năng thôi nào..."

Tôi biết mà, thể nào chiếc tivi đó cũng có máy theo dõi. Tên Ego bốn mắt ấy còn làm những hành động kì quái gõ vào khung hình rồi "Nya Nya" vài tiếng nữa.

Tôi im lặng nhìn anh ta bắt đầu màn diễn thuyết của mình. Trong tất cả mọi người xuất hiện tại Blue Lock, con số nằm trên vai trái của mỗi người chính là đại diện cho xếp hạng. Nó dựa trên căn cứ ước tính của Ego về thực lực của 300 cầu thủ ở đây. Xếp hạng có thể thay đổi hằng ngày dựa trên kết quả rèn luyện và thi đấu.

Và cuối cùng, top 5 của bảng xếp hạng sẽ tham gia với tư cách là tiền đạo thi đấu giải World Cup vào 6 tháng kế tiếp. Những kẻ thua cuộc sẽ trở thành phế thải không bao giờ có thể tham gia vào tuyển Nhật Bản cả đời này.

"Như vậy thì, trò chơi đuổi bắt Onigokko chính thức bắt đầu!"

Sau khi thông báo các quy tắc, Ego chính thức khai tử cho kẻ nào "yếu ớt" nhất trong vòng loại đầu này.

*Lưu ý: Aki Mai sẽ thế chỗ của Imamura Yudai. Tác giả sẽ cố ý giữ lại Igarashi đúng như nguyên tác. Kira Ryosuke vẫn xếp hạng 289 theo cốt truyện, sát đó là Mai 290, 291 là Bachira, 292 là Kunigami đếm lên.

Khu vực làm việc của tiền đạo tính từ trung tâm sân bóng đến khung thành. Nói cách khác, mọi hành động trong khu vực vùng cấm này chính là để xác định giá trị của một tiền đạo.

Đại khái là như vậy, tôi cũng lười tự hỏi, nhẹ nhàng tránh bóng bay đến trước mặt mình.

Chỉ cần không bị loại thì trò chơi này thật sự quá đơn giản.

Căn cứ vào đánh giá của tôi, Igarashi Gurimu - người giữ bóng xếp hạng cuối cùng trong phòng cũng chính là kẻ có năng lực yếu kém nhất.

Nhìn Igarashi liên tục đá trượt như thế, tôi cảm thấy có chút nhàm chán, nhẹ nhàng mân mê bím tóc của mình. Suy nghĩ cũng chợt chìm vào trong mơ hồ.

Vì không muốn tiếp quản chùa miếu mà lựa chọn trở thành một cầu thủ bóng đá. Cậu ta cũng có sự quyết tâm đấy, nhưng không đủ. Nền tảng của cậu ta rất kém.

Bản thân tôi tự nhận mình không phải là một thiên tài. Nhưng tôi có cái mà những người khác không chắc chắn có được. Tình yêu chạy vội tới đích đến cuối cùng.

Thân thể lúc nhỏ thường xuyên bị dính vào các bệnh vặt, khiến tôi phải nằm dính lên giường bệnh liên tục. Có một lần, mẹ tôi dắt tôi đi ra khỏi nhà đến một đồng lúa chín.

Quê của tôi ở Shizuoka, một vùng nông thôn tuyệt đẹp. Mọi thứ trong mắt tôi bây giờ chỉ còn lại một màu vàng hoe dịu dàng của lúa. Sắc trời dường như cũng nhiễm phải thứ màu sắc tuyệt đẹp đó. Tôi ngửi thấy mùi thơm thảo ngọt ngào của hạt gạo, mùi thơm của gió cuốn theo hương vị tươi mát của cỏ cây bên bờ sông kia.

"Thế giới xoay chuyển trong mắt tôi."

Từng ngọn cây rung rinh, những ngọn lúa dập dờn đung đưa theo làn gió. Tiếng côn trùng kêu ngân vang, cùng tiếng reo văng vẳng của đất trời. Hòa hợp vào trong ánh mắt của tôi.

Cảm giác lúc đó giống như, tôi đang thực sự được sống.

Bất chợt, gió nổi lên rồi. Cơn gió mát nhẹ nhàng quấn quanh bàn tay của tôi. Luồn qua từng khe hở của da thịt tôi. Cảm giác gió muốn đưa tôi đi.

Thế rồi, tôi buông bàn tay của mẹ. Từ từ cất bước chạy về phía trước. Tôi không biết biểu cảm của mẹ lúc đó như thế nào. Tâm trí tôi lúc này chỉ còn lại một ý niệm.

Chạy cùng gió.

Tôi vẫn nhớ rất rõ ngày hôm ấy. Cảm giác chạy vội thật vui vẻ. Tôi không cảm thấy mệt mỏi hay cảm giác không khoẻ gì cả. Tôi chỉ muốn chạy mãi trên cánh đồng đó thôi.

Sau này, mỗi ngày tôi đều năn nỉ mẹ dắt mình ra cánh đồng để chạy. Mẹ tôi cũng rất vui về điều đó. Sức khỏe của tôi cũng nhờ vậy mà khá hơn rất nhiều.

Sau này, khi tiếp xúc bóng đá, tôi vẫn giữ thói quen chạy vội như thế mỗi ngày.

Mơ màng, tôi quay lại thế giới thực tại. Trò chơi gần như đã kết thúc rồi. Cậu trai có cái mầm ở trên đầu có vẻ như sẽ là người bị loại, sau khi dính phải cú đá từ cậu có cái đầu quả quýt kia.

Nhưng ngoài dự đoán của tất cả, phút cuối cùng cậu mầm ấy lại phối hợp cùng cậu nhuộm tóc vàng một nửa. Hai người quyết định tấn công người có xếp hạng cao nhất phòng lúc này, Kira Ryosuke.

Tôi nhớ rồi. Cậu ta được báo chí tung hô với cái tên "Báu vật của bóng đá Nhật Bản". Xếp hạng cao là điều dĩ nhiên, nhưng xem tình hình này thì khả năng của cậu ấy không cường như tưởng tượng.

Cuối cùng, "Kẻ thua cuộc sẽ bị loại bỏ. Người đó chính là cậu Kira Ryosuke." Ego mở to con mắt chứa quầng thâm dày đặc ấy xuất hiện trước màn hình, lạnh lùng tuyên bố.

Thật ám ảnh. Tôi nghĩ thế. Đến phút chót, dù bị hai người đó giáp công, vẫn còn thừa 1 giây để cậu ta đá khỏi người đang bị thương lúc đó là Igarashi, để giành lấy cơ hội cuối cùng đó. Nhưng cậu ta chỉ biết trơ ra, lãng phí cơ hội.

Trước khi đi, cậu ta vẫn còn như mơ hồ. Không thể tin mình bị loại, cắn chặt môi dưới đến rỉ máu và trưng một khuôn mặt đáng sợ đến người đã loại cậu ta vào phút chót - Isagi Yoichi.

Tôi đã biết tên của cậu, mầm cây hình chữ V ạ.

"Một kẻ chưa biết gì về bản năng vị kỷ của mình, Isagi Yoichi."