Chương 17: Triển lãm Manga

Sáng sớm, Ngôn Dịch đã chuẩn bị xong bữa sáng, vào phòng gọi Bạch Hòa dậy.

Bạch Hòa nằm sấp trên giường, tóc rối tung, cô dùng gối trùm đầu lại: "Được nghỉ rồi mà, A Dịch, nghỉ rồi thì nên ngủ đến tự nhiên tỉnh.”

Ngôn Dịch lấy gối của cô ra: "Hôm nay có triển lãm manga, ăn xong còn đi chơi.”

"Tớ không quan tâm, tớ không hứng thú với manga." Cô quay người, bọc mình trong chăn.

"Kỳ Lãng hẹn đó.”

Trong chăn, Bạch Hòa lập tức mở mắt.

Mười phút sau, cô ngáp dài đi ra khỏi phòng, Ngôn Dịch mặc một chiếc tạp dề hoa cũ, lấy khoai nướng và sữa bò trứng gà trong l*иg hấp ra để lên bàn.

Bên trong cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng có chút cũ, dáng người cao ngất bọc trong chiếc tạp dê hoa nhí tạo ra cảm giác ôn nhu đời thường.

Bạch Hòa híp mắt, vô cùng buồn ngủ, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo: "Nhà có A Dịch, nghỉ cũng không thể ngủ đến tự nhiên tỉnh.”

Hình như có chút giận dỗi.

Ngôn Dịch cười: "Thức dậy làm bữa sáng cho cậu mà còn giận tớ?”

"Cứ giận, tớ không ăn sáng đâu.”

"Không ăn sáng sẽ mắc bệnh dạ dày.”

"Bị rồi nói sau.”

Dù nói như vậy, nhưng Bạch Hòa vẫn quen với việc Ngôn Dịch sắp xếp cuộc sống của cô từ A đến Z.

Ngôn Dịch đưa ra chiếc bánh mì nướng thơm phức lên, tự ngồi xuống và tập trung ăn sáng.

Đầu nhỏ của Bạch Hòa dựa vào vai cậu, nhắm mắt: "Oa buồn ngủ quá."

Ngón tay thon dài của Ngôn Dịch bóc khoai, sau đó cậu thổi nguội mới đưa tới bên môi Bạch Hòa: "Há miệng"

Cô gái nhỏ cắn nhẹ một cái, nhắm mắt nhai: "Ưʍ... nóng quá."

Ngôn Dịch lại thổi, tự thử qua xem có nóng không rồi mới đưa cho cô ăn.

"Nước"

Ngôn Dịch lại đưa sữa bò đến bên môi cô, giúp cô uống một ngụm.

Mẹ Đường Hân mơ màng bước ra khỏi phòng uống nước, nhìn thấy cảnh này không nhịn được cười: "Ngôn Dịch à, con chiều chị gái con quá rồi, thức ăn đưa tới miệng, cưng chiều như vậy, sau này chị gái con sao có thể xa con?”

Cô ấy sẽ không rời xa con.

Ngôn Dịch nghĩ trong lòng.

"Dì ăn sáng không ạ?" Cậu hiểu chuyện hỏi.

"Dì sáu giờ mới ngủ, cần ngủ thêm chút nữa, hai đứa cứ ăn đi.”

"Vâng ạ.”

Đường Hân quay về phòng, Ngôn Dịch thu mắt nhìn Bạch Hòa đang dựa vào vai cậu.

Lông mi của cô dày như quạt đang phủ lên mí mắt dưới, làn da trắng mịn như bánh gato.

Cô không phải là kiểu mỹ nhân khiến người ta liếc mắt nhìn ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô là một bông hoa dại mọc trong vùng đất hoang sơ lạnh lẽo, hiếm có, quý báu, ít người biết, ít người thấy.

Sau khi ăn được một ít, Bạch Hòa cuối cùng cũng bắt đầu phục hồi khả năng tự chăm sóc bản thân, cô nhai bánh mì, cùng Ngôn Dịch kể về đoạn tình yêu nóng bỏng giữa Tần Thâm và nữ chính trong trò chơi "Ánh Dương Rung Động", khi kể đến những tình huống rung động thì cố ý giảm giọng, tránh bị cha mẹ nghe thấy cho dù bọn họ đã ngủ rồi.

Ngôn Dịch mặt không đổi nghe cô kể chuyện.

Phần lớn thời gian, cô đều như một con chim sẻ nhỏ líu ríu nói, còn cậu thì yên lặng nghe và nhanh chóng sàng lọc thông tin hữu ích, ghi chép lại trong đầu.

Khỉ nghe cô nói Tần Thâm không có khả năng XX, cậu mới ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn coo: "Sẽ có cô gái thích... loại người như vậy sao?”

"Kiểu đó rất khiến người ta đau lòng." Bạch Hòa cảm thán nói.

Ngôn Dịch: "Không có khả năng XX có khiến cảm xúc suy giảm không?”

Vì Bạch Hòa thường chơi loại trò chơi này nên Ngôn Dịch cũng học được một số thuật ngữ chuyên môn như cảm xúc suy giảm.

"Không đâu, anh ấy rất mạnh mẽ, giàu có, tính cách thâm trầm, đã yêu thầm nữ chính nhiều năm, là kiểu mỹ cường thảm, rất gây ấn tượng!”

"Ấn tượng chỗ nào?" Cậu rất có hứng thú hỏi.

"Chính là..." Bạch Hòa không biết phải giải thích thế nào cho cậu hiểu, "Chính là loại... du͙© vọиɠ ẩn nhẫn tới mức tận cùng.”

Ngôn Dịch có thể hiểu được, nhưng vẫn chưa tiêu hóa được nội dung này.

"Tớ nghĩ cậu thích kiểu bá đạo giống chồng cậu cơ." Cậu nói.

Cô biết cậu đang nói tới tổng tài bá đạo Lương Tiêu: "Ừ... mỗi người có sức hấp dẫn riêng, thật sự không dễ chọn, không sao, trò chơi mà, tớ chọn cả hai.”

"Thực ra không có khả năng XX vẫn có thể làm rất nhiều việc." Ngôn Dịch không chút để ý nói, "Dùng các trò khác nhau cũng có, chỉ cần hiểu rõ kỹ thuật có thể khiến phụ nữ trên phương diện này có cảm xúc tốt là được.”

"Ừm... đủ rồi, dừng lại chủ đề này đi!" Bạch Hòa không muốn bàn luận về những nội dung "gây sốc" mà chỉ có nam sinh mới hứng thú vào vào sáng sớm như vậy với em trai của mình.

Con gái chỉ quan tâm đến giá trị cảm xúc mà tình yêu ngọt ngào trong trò chơi mang lại, có lẽ đây là sự khác biệt lớn nhất giữa con gái và con trai.

Như mọi người biết, ở tuổi này, đầu óc của nam sinh toàn là những thứ phế liệu màu vàng, mà Ngôn Dịch cũng vậy.

Qua mười giờ, Ngôn Dịch và Bạch Hòa ra khỏi cửa, tới khu biệt thự tìm Kỳ Lãng.

Kỳ Lãng đã sớm ra ngoài, trong nhóm nhỏ [Bộ ba khởi nghĩa Lương Sơn] anh gửi một tin nhắn vị trí tới:

7: "Tới đây.”

Lily: "Trực tiếp đến đó luôn sao? Bọn tôi không hóa trang, chỉ có thể là người qua đường.”

Kỳ Lãng lại gửi cho cô địa chỉ của một cửa hàng trang phục cosplay: "Tới đây đi, tôi thuê một đội trang điểm, cứ chọn bất kỳ trang phục nào cậu thích rồi để họ làm cho cậu.”

Lily: "Vẫn là phải để anh Lãng lo. *icon ngón tay cái* ”

7: "Nịnh bợ."