Chương 26: Đây là sao vậy? Tình ái phim trường sao?

Từ Úc Thu?

Kết hôn?

....?

Cố Chỉ hoài nghi có phải mình vừa tập thể hình xong, đầu óc vẫn còn đang choáng váng chưa thanh tỉnh không!!

Thanh âm của Từ Úc Thu vẫn bình thản như cũ, cùng Đường Sương Sinh đang hùng hổ như muốn ăn thịt người, đúng là khác xa một trời một vực.

"Đã lớn thế này rồi, nói chuyện cứ không phân nặng nhẹ như vậy."

"Ngươi con mẹ nó cút đi, đừng có ở đây lên mặt trưởng bối với ta ."

Cố Chỉ hơi nghiêng thân mình, vừa khéo có thể nhìn thấy Từ Úc Thu, khuôn mặt đó gần tương tự với cậu, treo nụ cười ôn hòa: "Tính theo bối phận, tôi là cữu cữu của cậu, xác thật là trưởng bối của cậu."

"....A." Đường Sương Sinh trào phúng nhìn Từ Úc Thu liếc mắt một cái: "Ngươi cùng mẹ ngươi, đúng là mẹ nào con đấy, từ một khuôn đúc ra."

Từ Úc Thu khẽ cau mày: "Cậu tìm tới ôi, không phải chỉ nói mấy câu này chứ?"

Đường Sương Sinh lười nhác dựa vào bức tường phía sau: "Chạy ra nước ngoài nhiều năm như vậy, sao còn trở về đây làm cái gì?"

Từ Úc Thu không muốn nói về vấn đề này, thanh âm có hỏi lạnh xuống: "Không liên quan tới cậu."

"Hừ, tôi cũng chẳng muốn nghe." Đường Sương Sinh thay đổi bộ dáng bất cần bên ngoài, tiến gần tới chỗ Từ Úc Thu, Cách Thương Diệc Trụ xa ra cho tôi, trừ phi..."

Mấy câu đằng sau, Đường Sương Sinh dán vào bên tai Từ Úc Thu nói, Cố Chỉ nghe không có được, chỉ thấy sắc mặt Từ Úc Thu càng lạnh dần xuống dưới, tay trái gắt gao nắm lấy ống quần, nhíu chặt lại mày, như đang cố gắng khắc chế cơn tức giận.

Bầu không khí như muốn đóng băng lại, Từ Úc Thu nhịn không được mắng ra một câu.

Sau đó Đường Sương Sinh không kiêng nể gì cười nhạo một tiếng.

Cố Chỉ vội vàng, thả nhẹ bước chân chạy lên lầu.

Nếu không chạy, bị Đường Sương Sinh phát hiện, chắc chắn lại có chuyện xảy ra cho mà xem.

Cậu đeo tốt khẩu trang, chờ không còn tiếng động nào nữa, mới chậm rãi đi xuống lầu rời đi.

Không nghĩ tới Đường Sương Sinh lại quen biết Từ Úc Thu, điều này khiến cậu thật sự vô cùng chấn động.

Vẫn là Kim chủ luôn biết cách chơi, trong lòng luôn tưởng nhớ Từ Úc Thu, bàn tay còn vơ luôn cháu ngoại trai của Từ Úc Thu.

Cậu lắc đầu cảm khái, cái giới thượng lưu này thật loạn.

Cố Chỉ đi tới bãi đậu xe, vừa mới đi tới tầng ngầm lầu 1, đã bị một đạo thân ảnh dựa vào cây cột, ngăn cản dừng lại bước chân.

"Nghe góc tường người khác có thấy vui không?" Đường Sương Sinh bịt khẩu trang, đeo kính kín mít, dựa vào cái cột phía sau lười biếng mà trào phúng mở miệng.

Cố Chỉ mím mím môi ngoảnh mặt làm ngơ, vòng qua cậu ta, lại bị cậu ta tay mắt nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay, khuôn mặt Đường Sương Sinh rõ ràng rất thanh tú, lực đạo lại rất kinh người, bàn tay giống như cái kẹp sắt nắm chặt lấy cổ tay Cố Chỉ, cậu ăn đau kêu lên một tiếng.

Cậu không nghĩ muốn dây dưa với Đường Sương Sinh, nhún nhún vai nói: "Tiểu Đường, cậu khả năng đang hiểu lầm tôi cái gì ?"

Đường Sương Sinh nhướng mày, châm chọc nói: "Chậc chậc, một ngày thấy hai người đạo đức giả thật là khó chịu."

"Trước hết, mời cậu buông tôi ra đã! Trước mặt bàn dân thiên hạ, bị ai đó nhận ra chụp được cũng không được tốt đâu."

Đường Sương Sinh không sao cả nói: "Anh cảm thấy tôi sẽ sợ sao?"

Cố Chỉ bất đắc dĩ xin khoan dung: "Nhưng tôi sợ."

"Sợ thì tốt nhất hãy trả lời câu hỏi của tôi đi."

"....Mời ngài hỏi." Cố Chỉ cười cười, "Tôi biết gì sẽ nói hết không có nửa phần giấu giếm."

"...." Bị Cố Chỉ thay đổi thái độ nhanh chóng như vậy, Đường Sương Sinh không kiên nhẫn buông tay ra, "Anh......."

Cậu vừa mới chỉ mở lời nói ra một chữ, chưa kịp phản ứng Cố Chỉ đã co chân bỏ chạy.

Nói đi........

Cố Chỉ kéo ra cửa xe nhanh chóng ngồi vào, qua cửa kính xe nhìn Đường Sương Sinh đang ở chỗ xa xa kia tức giận, cậu dùng khẩu hình nói.

Tạm biệt.

Đang lái xe ra khỏi gara, điện thoại để bên ghế bên cạnh bỗng nhiên vang lên thông báo tin nhắn.

[Đường Sương Sinh: Anh lợi hại.]

Phía dưới còn hiển thị người kia đang nhập tin nhắn.

Cố Chỉ thản nhiên kéo người này vào danh sách đen.

Cậu thiếu chút nữa quên mất, bản thân vẫn để chế độ bạn tốt với Đường Sương Sinh.

Hành trình của bộ phim [Giang sơn tuyết] đã kết thúc rồi, giới giải trí lớn như thế, cậu không tin cậu có thể lại gặp lại Đường Sương Sinh một lần nữa.

Nếu như có gặp lại, thì Đường Sương Sinh cũng không có khả năng đối với cậu làm cái gì cả.

~ ~ ~ ~ ~

Thời gian tiến đoàn nháy mắt gần tới rồi.

Cảnh quay đầu tiên sẽ lấy cảnh thật tại một thành phố tuyến bốn, cách Lâm thành bốn tiếng ngồi máy bay.

Cố Chỉ tới đoàn làm phim, nhận xong khách sạn đã là rạng sáng bốn giờ, đi theo cậu chỉ có mỗi Từ Thê.

Tàu xe mệt nhọc, Cố Chỉ vừa đặt đầu xuống giường, đã mệt nhọc ngủ say.

Trước khi nhắm mắt ngủ, cậu cầm điện thoại nhắn cho Thương Diệc Trụ một tin, không có bất ngờ gì xảy ra, trước khi cậu chìm vào giấc ngủ say, hắn cũng không có trả lời lại.

Xòe bàn tay tính toán, Thương Diệc Trụ đã không liên hệ với cậu gần một tháng rồi.

Nói không liên hệ liền không liên hệ, Cố Chỉ thường xuyên suy nghĩ, có phải Thương Diệc Trụ có phải bị tâm thần phân liệt không, bằng không như thế nào thời điểm có thể ôn nhu đến cực điểm ngoan ngoãn cái gì cũng nghe, có thời điểm lại so với người xa lạ cũng không bằng.

Quả thật đúng là Ảnh đế, kỹ thuật diễn có thể áp luôn vào đời sống thực luôn rồi.

Hôm sau, Chu Phụng Khang đi tìm mấy người trong đoàn phim có chuyện gì đó rồi, Cố Chỉ tới sớm, đi vào, trừ bỏ một thân ảnh lười nhác ngồi dựa trên sopha, nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoài ra không còn ai khác.

Áo xám quần dài thân hình thẳng tắp, giữa mày ôn nhu trầm ổn.

Trừ bỏ Thương Diệc Trụ ra còn có thể là ai nữa.

"......Chào Thương ca!" Cố Chỉ thấp giọng kêu một tiếng, tránh tị hiềm mà ngồi xuống chỗ xa xa.

Quan hệ của hai người không thể nói ra bên ngoài, dựa vào gần khó có thể không khiến người nhìn thấy mà nghi ngờ.

Thương Diệc Trụ nhàn nhạt mở mắt ra, liếc mắt nhìn cậu, không nói.

Chu Phụng Khang đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy loại tình huống này, mi hơi nhướn cao.

Đây là sao vậy? Tình ái phim trường sao?

Hắn bất động thanh sắc mà ngồi xuống.

Đối với phương diện này Chu Phụng Khang không có yêu cầu gì cả, cũng không muốn để ý. Trong những năm gần đây đã nhìn thấy không hề ít cặp đôi để phim giả thành thật, vợ chồng trên phim trường càng nhiều cũng đếm không hết. Một bộ phim bình thường quay chụp ngắn cũng mất ba đến năm tháng, dài thì cũng mất đến một năm, thường xuyên ở gần lâu ngày sinh tình đều là chuyện bình thường.

Chu Phụng Khang vừa tiến vào không bao lâu, người cũng lục đυ.c kéo đến.

Trong đó người diễn vai mẹ của Tần Cô vừa tiến vào làm cho Cố Chỉ lắp bắp kinh hãi.

Diễn viên được xem là quốc bảo của Quốc gia ít giống như lông phượng sừng lân, Tần Chi Ngọc chính là một vị trong số đó, số bộ phim truyền hình đã diễn thời trẻ nhiều không đếm xuể, sau đó phim chiếu mạng nổi lên chiếm vị thế chủ lưu, vị nữ diễn viên này mới dần dần lui khỏi tầm mắt mọi người.

Tần Chi Ngọc bảo diễn cực tốt, người đã 60 tuổi, nhưng khi đứng cạnh cùng Trợ lý 30 tuổi lại nhìn như hai chị em.

Hội nghị kết thúc, mọi người đều rời đi hết rồi, chỉ còn lại mỗi Thương Diệc Trụ và Tần Chi Ngọc.

Tần Chi Ngọc vuốt ve bông tai: "Thân thể mẹ cậu có khỏe không?"

Thương Diệc Trụ: "Vẫn tốt."

Tần Chi Ngọc cười khẽ, đáy mắt không che dấu được phiền muộn: "Đã lâu rồi chưa gặp mẹ cậu. Bộ dáng bà ấy như thế nào, tôi cũng sắp quên hết rồi."

"Dì Tần." Thương Diệc Trụ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tần Chi Ngọc, "Sau khi bà làm xong chuyện đó, bà chưa chuẩn bị tốt chuyện không bao giờ có thể nhìn thấy mẹ tôi sao!"

"...." Tần Chi Ngọc tươi cười cứng đờ.

"Tôi không nghĩ tới Lão sư sẽ tìm đến bà." Thương Diệc Trụ dựa ra phía sau, bộ dáng lười biếng khinh thường nhìn lại, "Hy vọng trừ bỏ cùng nhau đóng phim, chúng ta không có giao lưu gì cả."

"Lúc trước....."

"Chuyện lúc trước, tôi không muốn nhắc lại." Thương Diệc Trụ đứng dậy, không muốn ở lại.

"Tiểu Thu thế nào rồi?" Tần Chi Ngọc vội vàng hỏi, "Nghe nói, Tiểu Thu đã về nước!"

Bước chân Thương Diệc Trụ dừng lại: "Tiểu Thu họ Từ, bà họ Tần, em ấy cùng bà không có quan hệ."

"Cậu bé bên ngoài kia, tên là Cố Chỉ đúng không? Lớn lên cùng Tiểu Thu có chút giống." Tần Chi Ngọc nắm chặt lấy làn váy chính mình, "Nhìn thấy cậu ấy liền nhịn không được nhớ đến Tiểu Thu, cho nên mới muốn hỏi cậu một chút, cậu có biết, Tiểu Thu nó....."

Thương Diệc Trụ lười nghe bà ta lải nhải, cắt đứt lời nói tiếp theo của bà ta: "Vậy bà cứ xem cậu ta là con trai bà, đỡ cho bà phải đi tìm Tiểu Thu."

Sau đó bước nhanh đi ra ngoài.