Chương 27: Tôi muốn, em không tức giận

Trong nháy mắt đẩy cửa ra, ánh sáng mỏng manh chiếu vào, trong ánh sáng rải rác đó, Thương Diệc Trụ nhìn thấy được thân ảnh cong cong của ai đó.

Vẻ mặt người đó tái nhợt, tức giận và xấu hổ, cùng với rất nhiều cảm xúc khác Thương Diệc Trụ xem không rõ hỗn loạn ở trên mặt người đó nhưng trong giây lát rất nhanh đã bị người đó che đậy lại không còn nhìn thấy.

Biểu tình Thương Diệc Trụ khẽ nhúc nhích.

"....Em để quên kịch bản." Cố Chỉ nâng lên mí mắt, ánh mắt nhìn vào bên trong, đi lướt qua Thương Diệc Trụ.

Thương Diệc Trụ nhìn theo thân ảnh cậu đi vào bên trong cầm lên kịch bản bị rơi dưới đất.

Mà Tần Chi Ngọc đứng đó cương cứng.

"Lỗ tai của tôi không được tốt lắm, lúc còn học Cao trung từng bị bạn học phá hỏng qua." Cố Chỉ cầm kịch bản lên phủi phủi bụi trên kịch bản, cười khẽ với Tần Chi Ngọc, ôn hòa nói không mang theo ý đồ công kích nào, "Nhưng miệng tôi cũng rất kín."

Ý tứ không cần nói cũng biết.

Tần Chi Ngọc là người từng chải, nhanh chóng khôi phục lại thần sắc như thường: "Đều là chuyện vụn vặt, dù có nói ra cũng không gây được sóng gió gì." Nàng ôn hòa tươi cười với Cố Chỉ, cầm lấy kịch bản, thần thái tự nhiên đi ra ngoài, "Gặp nhau trên phim trường."

Nàng vừa đi, chỗ này chỉ còn lại Thương Diệc Trụ cùng với Cố Chỉ, một người đứng bên trong một người đứng bên ngoài, hai mắt nhìn nhau,

Một mảnh tĩnh mịch.

Sau một lúc lâu, Cố Chỉ đánh vỡ bầu không khí nặng nề im lặng này trước, cậu tươi cười nói: "Em mới chỉ nghe được hai câu thôi, một câu bà ấy nói, một câu Thương ca nói sau đó cửa liền mở ra."Cậu rũ mắt cười như không cười, "Mặc kệ em có nghe được hay không, Thương ca, anh cũng không cần phải lo miệng em rất kín."

Cậu gần đây chuyển sang làm paparazzi khi nào vậy? Toàn vô tình nghe được những chuyện bản thân không muốn nghe thế, thôi lần sau ngoan ngoan ngoãn ngoãn ở trong phòng vậy, không cần ra liền không thèm ra nữa.

Bằng không một ngày nào đó nghe được quá nhiều, lại thần không biết quỷ không hay bị người khác xử lý lúc nào cũng không biết.

Cố Chỉ ở trong lòng tính toán.

"Em không vui?" Thương Diệc Trụ nhìn cậu một hồi lâu, nhấc bước đi vào, trở tay đóng cửa khóa trái lại.

Đầu ngón tay Cố Chỉ khẽ run.

Hiện tại muốn thay đổi thành Kim chủ bao dưỡng tiểu tình nhân à!

Cậu bị Thương Diệc Trụ bức lui về sau đến khi chân chạm tới ghế sopha đằng sau không thể lùi lại được nữa, cậu mới nhìn hắn khẽ cười: "Anh, làm sao em có thể không vui chứ!"

Một giây biến sắc mặt, bản lĩnh thâm hậu.

Thương Diệc Trụ rũ mắt nhìn cậu một cái nói: "Em cười thật giả tạo."

Cố Chỉ xoa xoa mặt, nụ cười bên môi mở rộng: "Như vậy sao?"

Thương Diệc Trụ không muốn xem, lặp lại hỏi: "Em không vui sao?"

"....." Cố Chỉ thật sự bây giờ rất muốn chửi tục một câu.

Anh đi quản một tiểu tình nhân có vui hay không để làm gì a?

Tôi không vui anh con mẹ nó làm được cái gì chứ??

"Không, em rất vui." Cố Chỉ liếʍ liếʍ khóe môi, "Một vật có rất nhiều tác dụng như em có nên được tăng lương không nhỉ?"

"Hoặc hết hạn hợp đồng, em đi hỏi bà ấy một chút có thiếu con trai không?" Cố Chỉ xòe bàn tay ra tính, "Em còn trẻ, kỹ thuật diễn cũng không đến nỗi tệ, cùng bà ta ký tám năm hay mười năm vẫn không thành vấn đề, đến lúc đó em nhất định sẽ không quên ơn ngài đã giới thiệu cho em đâu."

Sắc mặt Thương Diệc Trụ thay đổi một chút, nắm lấy cằm Cố Chỉ, mạnh mẽ khiến cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Cố Chỉ khó có được một lần không không nghe theo, bướng bỉnh nhìn lại hắn.

Nói nhìn thì không chính xác, càng giống như đang trừng hắn, con ngươi màu hổ phách quật cường không nhúc nhích, hốc mắt cũng phiếm hồng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

"Thực xin lỗi." Thương Diệc Trụ thở dài, bại trận trước, hôn hôn lên khóe môi Cố Chỉ, "Tôi không nên nói ra những lời như thế."

Kỳ thật Cố Chỉ phiền nhất điểm này của Thương Diệc Trụ, cho ngươi một đòn khiến ngươi khóc lóc giống như một đứa trẻ con, hắn cũng không bỏ đi đứng đấy nhìn ngươi khóc sau đó lại giống như không có chuyện gì chạy tới, hỏi ngươi như thế nào lại khóc, như vậy còn chưa xong, còn một hai phải lì lợm đem ngươi năn nỉ và dỗ dành cho thật tốt.

Người bình thường khi gặp chuyện này hai ba lần, cũng sẽ thông minh lên, cũng không ngu ngốc để mình hết lần này đến lần khác ngã cùng một chỗ.

Nhưng cậu lại không giống như thế, chỉ nhìn thấy một chút hy vọng le lói mờ nhạt thôi, lại điên cuồng mặc kệ hết tất cả lao tới, vội vàng lao tới để bị đánh.

Mặc kệ là con người rẻ mạt đến mức nào, ngẫu nhiên cũng sẽ có thời điểm tức giận.

"Anh, em chỉ là một tiểu tình nhân được bao dưỡng." Cố Chỉ cười gượng, " Em không đáng để anh nói câu xin lỗi như vậy, kể cả hôm nay anh muốn đem em cho Tần Chi Ngọc, hoặc kể cả anh không cần em nữa, em cũng sẽ tung tăng vui vẻ trở lại bên cạnh anh."

"Hợp đồng vẫn còn ở kia, một ngàn vạn, em không bồi thường nổi."

Không khí ngưng đọng lại.

Thương Diệc Trụ thở dài, duỗi tay xoa đầu Cố Chỉ, lại chạm vào khoảng không, hắn bất đắc dĩ nói: "Em thật sự tức giận."

Không có tức giận, nhưng Cố Chỉ thật sự rất khó chịu, một cỗ khí nghẹn lại ở ngực, không thể phun ra cũng không thể nuốt xuống được.

Cậu chân tay luống cuống đứng tại chỗ, hoảng loạn nói: "Anh, chúng ta đừng như thế nữa được không ạ?"

"Em," Cậu chỉ chính mình, "Là tình nhân được anh bao dưỡng."

"Anh nói cái gì, em cũng đều nghe."

Lại một trần trầm mặc.

Một lát sau.

"Tốt." Thương Diệc Trụ gật đầu, như đã nghe vào, "Tôi muốn, em không tức giận."

~ ~ ~ ~ ~

Bật lửa châm thùng pháo cuối cùng lại thành pháo lép.

Cố Chỉ bỗng chốc á khẩu không trả lời được.

Thương Diệc Trụ dường như không có việc gì hỏi: "Em đã ăn cơm chưa?"

"Không......." Cố Chỉ theo bản năng đáp lời, mới vừa nói ra một chữ, lập tức liền chuyển lời, "Ăn rồi."

"Tôi còn chưa ăn." Thương Diệc Trụ cất bước đi ra ngoài, "Cùng tôi đi ăn một chút đi."

"Em có thể cự tuyệt không?"

"Không, em phải nghe lời tôi."

Nhà ăn trên cao.

Trên bàn ăn tràn đầy món tráng miệng, chủng loại đa dạng, rực rõ muôn màu.

"Ăn bánh ngọt." Thương Diệc Trụ cắt một miếng bánh kem bên trên được rắc đầy hạt hạnh nhân đưa đến trước mắt Cố Chỉ, "Tâm tình sẽ tốt lên."

Cố Chỉ rũ rũ mắt, "Thương ca, em không đói bụng."

Ở bên ngoài, nên tránh hiềm nghi thì hơn.

Vừa nói xong, bụng Cố Chỉ đặc biệt không khách khí kêu hai tiếng.

"......"

Khóe môi Thương Diệc Trụ không kìm nén được câu lên, ngữ khí cũng thật sự phối hợp xa cách khách khí: "Ngẫu nhiên ăn một chút, sẽ không béo đâu."

Một chút?

Liếc mắt một cái, trên bàn có tới mười mấy loại điểm tâm, anh còn nói đây chỉ là có một chút thôi?

Bụng lại kêu lên một tiếng, Cố Chỉ hận không thể hất bàn bỏ đi, hơi mang tức giận cầm bánh kem súc một miếng ăn.

Thương Diệc Trụ quấy ly cà phê, thình lình hỏi: "Lỗ tai của em?"

Cố Chỉ dừng lại một chút, thực mau tiếp tục ăn bánh, ngữ khí bình thản: "Là giả, em chỉ thuận miệng bịa ra thôi."

Thương Diệc Trụ liếc mắt nhìn cậu.

"Bất quá, đúng thật là bị người từng đánh qua." Cố Chỉ ngẩng đầu, nhìn hắn cười, " Nhưng không phải đồng học."

"Hử?"

Hiểu biết của hắn đối với Cố Chỉ chẳng qua chỉ là xem trên mấy tờ giấy mỏng mà thôi.

Mỹ thực trước mắt trong khoảnh khắc vô vị không có mùi, Cố Chỉ buông thìa bạc: "Là lão đông tây đánh, xuống tay rất mạnh, lỗ tai bị hỏng một tuần."Cậu cười như nói giỡn, "Lúc ấy em còn đi tra Baidu, tất cả đều ra kết quả là ung thư, sợ tới mức em còn cho rằng mình sắp không sống được bao lâu, chỉ kém đi xem chỗ nào phong thủy bảo địa tốt nhất để trôn cơ."

Người pha trò không cười, người nghe pha trò cũng không cười.

Thương Diệc Trụ: " Đau không?"

"Đau." Cố Chỉ nghĩ nghĩ, dùng âm lượng mà bọn họ mới nghe thấy, "Anh thổi thổi cho em không? Thổi thổi liền không đau nữa."

Lời nói vừa ra, Cố Chỉ có chút hối hận.

Đúng thật ăn ít đồ ngọt tâm tình liền tốt lên, cậu liền nhịn không được muốn nói lời đùa giỡn.

Thương Diệc Trụ cười khẽ, lại gần nói: "Xem ra là không đau."