Chương 29: Tao nhát gan? Thì tao nhất định sẽ mang họ mày

Lời nói trong miệng Thương Diệc Trụ nhẹ nhàng vô cùng, tựa như những đoạn ký ức buồn cười đó với hắn mà nói, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Ánh sáng trong nhà mờ mờ ảo ảo, ánh đèn loang lổ chiếu lên gương mặt Cố Chỉ, cậu rũ mắt, biểu tình mờ mịt khó hiểu, khóe môi nhẹ nhàng khẽ nâng, từ góc độ của người khác, thoạt nhìn như có vài phần ý vị trào phúng.

Thương Diệc Trụ lại không phát hiện, hắn cũng không có đặt quá nhiều lực chú ý lên người cậu lắm.

"Đã biết." Cố Chỉ đột nhiên ngẩng đầu, cười lộ ra hàm răng trắng bóc, cười có chút ngây ngô.

Cậu giống như không thèm để ý, nhưng đầu ngón tay rung động đã tiết lộ hết chân thật cảm xúc của cậu lúc này.

"Chu đạo diễn, tôi có thể."

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

[Lần đầu tiên Thẩm Kế Quang tới quán bar, trong ánh đèn mờ ảo bóng người đong đưa..

Phản ứng đầu tiên của hắn chính là nơi này thật giống yêu ma kỳ quái hình thù sặc sỡ.

Tần Cô nhẹ nhàng ngựa quen đường cũ, chào hỏi mấy người bạn bè, trong đó có cả trai cả gái.

Mười mấy người trong đó có một người đàn ông tóc húi cua từ lúc Tần Cô bước vào, đôi mắt vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu.

Quan hệ giữa hắn với Tần Cô là kém cỏi nhất, trong tối ngoài sáng rót rượu cho Tần Cô không ít rượu, Tần Cô cũng không phải đồ ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra hết mấy chiêu trò ma quỷ của hắn, bất động thanh sắc thỉnh thoảng ngáng chân hắn một chút.

Nam nhân tóc húi cua thấy Tần Cô vẫn bất động như cũ, liền đem chủ ý đặt lên trên người Thẩm Kế Quang ngồi bên cạnh Tần Cô.

Thẩm Kế Quang cùng mấy người ngồi ở đây khác hoàn toàn, hắn trời sinh tự mang một cỗ quang mang, sáng ngời sạch sẽ, theo chân bọn họ tới cái nơi ẩm thấp đầy mùi rượu khó ngửi, mặc kệ vẫn ngồi ở chỗ đó, cũng không thể hòa nhập được với cái chỗ này.

Nam nhân tóc húi cua cũng không quen nhìn hắn như vậy, có thể cùng Tần Cô lăn lộn cùng một chỗ, sẽ có cái gì tốt đâu chứ, giả thanh cao cái gì chứ!!!!

"Vẫn cứ uống mỗi rượu thôi thật vô vị!" Nam nhân tóc húi cua cầm bình rượu đã được dùng hết, ở trên mặt bàn thủy tinh xoay vòng, "Có chơi trò chơi không?"

Tần Cô gác chân chữ ngũ, khóe môi nhấp nhấp hỏi: "Chơi cái gì?"

Thẩm Kế Quang dựa ra sau sopha, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tần Cô.

Tóc húi cua: "Nói thật hay đại mạo hiểm?"

Tần Cô trợn trắng mắt: ".....Thời đại nào rồi còn chơi trò này! Mày đúng thật là thằng ngu."

Mấy nữ sinh xung quanh lại rất có hứng thú, đi theo ồn ào đòi chơi, các nàng đối với Tần Cô rất có hứng thú, cái trò nói thật hay đại mạo hiểm này, một có thể nghe được rất nhiều tiểu bí mật mà không muốn để ai biết, hai có thể quang minh chính đại cùng người mình thích tiếp xúc thân mật.

Tóc húi cua khinh miệt nói : "Như thế nào? Không muốn chơi?"

Tần Cô a một tiếng, khịt mũi, trong mắt tràn đầy tức giận, dùng khẩu hình cùng hắn nói mấy câu.

Tao, chơi, chết, mày.

"Đến đây đi." Tần Cô dơ tay chuyển động bình rượu, "Ai trước?"

Một mảnh trầm mặc, không ái muốn mình là người ra trận đầu tiên.

Sau một lúc lâu, Thẩm Kế Quang vẫn luôn không có động tĩnh, từ trong tay Tần Cô cầm lấy bình rượu nói: "Tôi trước."

Đầu ngón tay lơ đãng cọ qua mu bàn tay Tần Cô, làm cậu như bị bỏng, vội rút tay lại.

"Khụ.... được." Tần Cô chớp chớp mắt.

Mấy vòng chơi, bình rượu đều chỉ vào mỗi người ở đây, trừ bỏ Tần Cô.

"Có phải mày đang cố ý đúng không?" Tóc húi cua không vui, hắn kiên nhẫn chơi trò đại mạo hiểm này chơi đến sắp phải cởi chuồng luôn rồi, hung ác đẩy ra tay của Thẩm Kế Quang, "Đến lượt tao."

Động tác đẩy ra có chút mạnh, Tần Cô không nhịn được nói: "Mẹ mày nhẹ thôi."

"Nó là người yêu của mày à? Mà mày che chở nó như thế hả?"

"Con mẹ mày. Tao là bố mày!!!"

Mắt thấy hai người sắp lao vào đánh nhau, mọi người ngồi xung quanh vội vàng hòa giải, Thẩm Kế Quang cũng nói không có chuyện gì, Tần Cô mới mím môi dừng lại.

Tần Cô có chút tức giận, trầm giọng nói: "Chuyển."

Lúc này, miệng bình rượu vũng vững vàng vàng dừng ngay chỗ Tần Cô.

"Chậc chậc châc...." Tóc húi cua đắc ý nhướn mày, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, "Tao cũng không làm khó gì mày, chọn một trong những người ở đây hôn lưỡi nhau 30 giây."

Không khí trong nháy mắt im lặng, không ít nữ nhân ngồi xung quanh đỏ hồng mặt, thấp giọng xuýt xoa.

Tần Cô mặt âm trầm: "Hôn con mẹ mày."

Thẩm Kế Quang cũng nhíu mày nói: "Không thích hợp, đúng không?"

Tóc húi cua lựa chọn xem nhẹ Tần Cô.

"Có cái gì không thích hợp chứ? Lại không phải để mày hôn một người lạ, mày đã đồng ý chơi cái trò này, chứng tỏ mày có thể chơi nổi." Tóc húi cua không có ý tốt, tiến gần tới Tần Cô thô bỉ nói: "Không có bạn gái? Mày nhìn chỗ này thấy ai đẹp nhất, bên cạnh có một cái khách sạn, tao hào phóng chi tiền thuê khách sạn cho mày."

"Cút." Tần Cô giơ chân đạp cho đầu húi cua một phát.

Tóc húi cua vẫn không ngừng khıêυ khí©h cậu: "Như thế nào, chẳng lẽ mày nhát gan?"

Tần Cô cười nhạo: "Tao nhát gan? Thì tao nhất định sẽ mang họ mày."

"Thế thì hôn đi." Tóc húi cua giang hai tay vắt lên lưng ghế sopha.

"......" Tần Cố mím môi nhìn một vòng mọi người ngồi đây, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên mặt Thẩm Kế Quang.

Thẩm Kiến Quang uống vài chén rượu, đôi môi bị rượu làm cho nhiễm màu đỏ thẫm, đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn mờ ảo chiếu tới vô cùng ấm áp.

Trong nháy mắt tim Tần Cô đập vang liên hồi.

Cậu tới gần Thẩm Kiến Quang: "....Tôi không nghĩ đi tìm bạn gái."

"Hảo huynh đệ giúp tôi một chút đi!"

"Cậu ra cửa có đánh răng không?" Thẩm Kiến Quang nhướn mày hỏi.

"Nhai ba cái kẹo cao su."

"Lăn!"

"Đừng, cậu thấy chết mà không cứu sao?"

Tóc húi cua không kiên nhẫn: "Hai chúng mày lẩm nhẩm lầm bầm cái gì thế?"

Tần Cô mắng: "Chẳng lẽ hôn lưỡi không cần phải ấp ủ cảm tình sao? Thúc giục cái con mẹ mày ý!"

Cậu lại xoay người nói với Thẩm Kiến Quang: "Quần áo cậu tôi giặt một tuần."

"...." Thẩm Kế Quang không dao động.

"Nửa tháng!"

Thẩm Kế Quang cò kè mặc cả: "Một tháng."

"Đậu! Hai mươi ngày!"

"Một tháng, không thể thiếu."

"...." Tần Cô nghiến răng nghiến lợi, "Được, xem như cậu lợi hại."

Cậu vừa dứt lời, Thẩm Kiến Quang đột nhiên đè lại cái ót cậu, dán lên môi cậu.

Mềm mại và ấm áp, Tần Cô trợn tròn hai mắt.

Hai người đây không phải đang hôn môi, giống như hai cục đá khô cứng va chạm vào nhau, khô cằn dán vào nhau.

Thanh âm xung quanh bắt đầu cuộn trào, ầm ầm ĩ ĩ , nhưng trong tai Tần Cô chỉ còn lại thanh âm của trái tim không ngừng nhảy nhót như sấm.

"Qua!!!"

Chỉ chạm môi có mười mấy giây, nhưng Cố Chỉ tựa như đã qua tam thu, khoảnh khắc Chu Phụng Khang hô qua, Thương Diệp Trụ khó có ai phát hiện cắn môi dưới cậu một cái, thực nhanh, thực mau, bất quá chỉ có vài giây.

Cảm giác hơi đau một chút, giống như một cọng lông vũ cào vào gan bàn chân, vừa tê vừa ngứa.

Trong khoảnh khắc, Thẩm Kế Quang mới lạ và trong sáng phút chốc rút hết đi, biến thành cáo già thâm tàng bất lộ.

"Không tồi." Chu Phụng Khang đi tới, vỗ vỗ vai Cố Chỉ: "Có vài phần bộ dáng rồi đấy."

Cố Chỉ vẫn chưa thoát ra khỏi vai Tần Cô, ngơ ngác vẫn chưa có hoàn hồn, theo bản năng sờ sờ môi, bị Chu Phụng Khang vỗ vai một cái, mới tỉnh lại được.

"....Cảm ơn, Chu đạo diện."

"Hôm nay đến đây thôi." Chu Phụng Khang không nhìn kỹ sắc mặt Cố Chỉ, đảo mắt liếc nhìn Thương Diệc Trụ, "Tý nữa đi ăn khuya cùng đi? Chúng ta cùng nói về cảnh quay ngày mai."

Thương Diệc Trụ không có lý do cự tuyệt: "Được."

Chu Phụng Khang lại nói: "Tiểu Cố cùng nhau đi nhé?"

Nghe như dò hỏi, kỳ thật không phải vậy, đương nhiên Cố Chỉ không có tính toán cự tuyệt.

"Được rồi, mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay đã vất vả rồi."

Ngày đầu khởi quay, Chu Phụng Khang không nghĩ muốn quá áp lực mệt mỏi làm gì, hắn thích diễn viên có trạng thái tinh thần no đủ nhất để đóng phim, cho nên một bộ phim này của hắn đáng lẽ người khác chỉ cần quay 6 tháng, hắn lại muốn quay tới tận 1 năm.

Rất nhiều lần Trần Trục nhịn không được làm trò trước mặt Thương Diệc Trụ, phun tào lão sư của hắn đúng thật sự là tài đại khí thô, tiền tiêu không hết.