Chương 30: Làm Cố Chỉ của tôi

"Cùng nhau trở về khách sạn nhé?" Thương Diệc Trụ khoác áo khoác gió màu xám, tóc đen vẫn rũ trên trán, nhìn thật sự rất giống tuổi trẻ tự phụ vậy.

Hắn tùy ý hỏi.

Cố Chỉ dừng lại vài giây, nghĩ đến cảnh hôn môi tình sắc vừa rồi, hiểu rõ cười cười, cầm lấy áo khoác Từ Thê đưa tới: " Được."

Cùng tổ diễn viên cùng trở lại khách sạn, không có gì không đúng cả.

Cậu thấp giọng nói với Từ Thê: "Em về trước đi, nghỉ ngơi cho thật tốt nhé."

Phòng của Từ Thê không ở cùng một tầng với cậu, mà cô lại theo hắn lăn lộn một ngày trong đoàn làm phim, trên mặt hiện ra không ít mệt mỏi, hắn không phải người không biết điều, không phải tất cả mọi chuyện đều đẩy hết lên người trợ lý, dứt khoát trực tiếp để Từ Thê trở về nghỉ ngơi trước.

Lại nói, cậu đi cùng Thương Diệc Trụ, Từ Thê ở bên cạnh cũng không có tiện cho lắm.

Từ Thê biết thói quen của Cố Chỉ, không có nghĩ nhiều, ở sảnh khách sạn tạm biệt bọn họ.

Trợ lý bên cạnh Thương Diệc Trụ đã sớm bị hắn đuổi đi.

Bước vào trong thang máy ngột ngạt và im lặng, Thương Diệc Trụ hỏi: "Tầng mấy?"

Cố Chỉ cố ý đứng cách thật xa Thương Diệc Trụ: "Mười hai."

Khách sạn người nhiều mắt tạp, cậu không dám xằng bậy.

Thương Diệc Trụ lại không có giác ngộ như thế này, hắn quét quét mắt nhìn khoảng cách giữa hắn và cậu, khoảng cách giữa cậu có thể nhét thêm năm sáu người nữa, hắn bước một bước dài, nháy mắt hai người đứng dán sát vào nhau.

Một cỗ mùi hương ánh mặt trời thoáng chốc ùa vào xoang mũi.

Cố Chỉ cứng đơ mặt, muốn di chuyển đứng sang bên cạnh, nhưng bên cạnh đã là cửa thang máy rồi.

Thương Diệc Trụ nắm lấy cánh tay cậu, cười nhẹ một tiếng: "Em đang sợ cái gì?"

Sợ?

Cậu đang sợ cái gì sao, đương nhiên sợ Kim chủ bị chụp được rồi, Kim chủ có thể hay không để ý đến hình tượng của mình.

Cố Chỉ cảnh giác liếc mắt nhìn nơi khác: "Nơi này có camera theo dõi."

Cậu cùng Thương Diệc Trụ ở trước mắt công chúng, số lần đồng hành ít có thể đếm trên đầu ngón tay, trách không được cậu có chút khẩn trương.

"Chúng ta đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?" Ý cười bên môi Thương Diệc Trụ càng đậm, theo quán tính hắn muốn xoa xoa đầu cậu, nhưng động tác này, tại thời điểm này không thích hợp, hắn nâng lên một nửa liền buông tay xuống.

Cố Chỉ xốc xốc mí mắt, trong con ngươi màu hổ phách chứa đầy ánh sáng, ngước lên nhìn Thương Diệc Trụ, cắn cắn nhẹ môi.

Bọn họ trở về không phải làm chuyện đó sao?

"Không phải," Cố Chỉ nhếch môi, đặc biệt nghiêm túc nói: "Chúng ta đêm nay nghiêm túc nghiên cứu kịch bản."

Không khí đột nhiên lặng im.

Đáp án cậu đột nhiên nói ra làm hắn không kịp phòng ngừa, Thương Diệc Trụ cười ra tiếng, đôi mắt hẹp dài giống như cáo già.

Trong tiếng cười, đã đến tầng 12 rồi.

Cố Chỉ đi ra ngoài trước, Thương Diệc Trụ ngừng lại năm sáu giây, tựa hồ còn như đang suy xét cái gì sau đó cũng đi ra ngoài.

Dư quang khóe mắt Cố Chỉ nhìn thấy nút ấn tầng mười sáu vẫn đang sáng đèn.

Cậu nhớ rõ, phòng Thương Diệc Trụ ở dưới tầng 16.

Hai người chân dài đi đường nhanh, ra thang máy, không đến một phút đã đi tới cửa phòng.

Cố Chỉ lưu loát dùng thẻ phòng mở cửa, đi vào khóa cửa lại, rót ly nước cho cả cậu và hắn, đưa tới.

Thương Diệc Trụ tiếp nhận, tùy tay đặt trên bàn, đánh giá căn phòng này một cái, nhíu mày.

Hắn có thể nghĩ đến phòng Cố Chỉ ở sẽ không quá tốt, không nghĩ đến sẽ tệ đến mức này, phòng chỉ có một cái cửa sổ trên tường, chỉ có thể mở một nửa.

Cố Chỉ lấy ra khăn tắm dùng một lần Từ Thê sáng nay mới đưa cho hỏi: " Anh muốn đi tắm trước không?"

"Không cần."

Cố Chỉ hơi giật mình, gấp như vậy?

"Thế em đi tắm trước?"

Thương Diệc Trụ ngồi xuống, lấy ra điện thoại, gửi tin nhắn cho Trần Trục: " Được."

~ ~ ~ ~ ~

Lo lắng Thương Diệc Trụ quá mức gấp gáp không kiên nhẫn, Cố Chỉ ở trong phòng tắm tự mình chuẩn bị tốt bôi trơn.

Tới khi đi ra, Thương Diệc Trụ vẫn ngồi ở trên sopha, sopha nhỏ, một mình Thương Diệc Trụ ngồi chỗ đó đã gần như chiếm hết, Cố Chỉ đi đến chỗ nhỏ hẹp còn lại muốn ngồi xuống.

Nửa người dưới của cậu chỉ quấn bằng một cái khăn tắm, trên l*иg ngực gầy yếu vẫn còn lưu lại bọt nước, hơi nóng đem làn da trắng nõn của cậu hun ra một màu hồng thẫm.

Trong phòng mở điều hòa, có lẽ Thương Diệc Trụ cảm thấy nóng, nên bật tới nhiệt độ thấp nhất, tắm rửa xong đi ra, độ ấm trên người bị gió từ điều hòa thổi cho hết sạch.

Cậu đánh cái rùng mình, muốn đi mặc quần áo, nhưng ngẫm lại một lát nữa lại phải cởi, nên lại từ bỏ.

"Thiếu anh 32 phút." Cậu nửa ngồi xổm bên chân Thương Diệc Trụ, Cố Chỉ ngửa đầu, đôi mắt ướŧ áŧ nhìn hắn, "Hôm nay anh có muốn làm không?"

Thương Diệc Trụ ngưng lại một lát, rồi sau đó dùng hai ngón tay nắm lấy hàm dưới của cậu nâng lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Cố Chỉ.

Tập trung còn mang theo chút đáng sợ.

"Anh làm sao vậy?" Cố Chỉ ngước cổ cũng muốn đau, Thương Diệc Trụ lại chậm chạp không có đáp lại.

Một lúc sau, hắn thu hồi tay: "Không có việc gì." Hắn nhìn trên cánh tay Cố Chỉ nổi lên một tầng da gà, tắt điều hòa, ném cho Cố Chỉ một bộ quần áo, "Trước tiếp tục cho em nợ."

Trong tư thế để trần nửa thân trên, Cố Chỉ leo vào trong lòng ngực Thương Diệc Trụ, mùi vị sữa tắm tràn ngập trong lòng: " Không làm sao?"

Nói thật, hắn cũng có chút muốn.

"Buổi tối còn phải cùng thầy ăn bữa khuya." Thương Diệc Trụ nhẹ nhàng niết niết cái mũi Cố Chỉ, "Em muốn không xuống được giường sao?"

Vậy sao?

Kim chủ đã nói ra lời cự tuyệt rõ ràng như thế rồi.

Cố Chỉ ngượng ngùng, đi mặc quần áo thật tốt.

Cậu kéo một cái ghế dựa, trong tay cầm một ly nước ấm, ngồi đối diện Thương Diệc Trụ: "Anh, có chuyện gì sao?"

Không phải đến đọc kịch bản vào buổi tối, kia khẳng định là có chuyện khác.

Thương Diệc Trụ nhìn chằm chằm điện thoại phát ra ánh sáng lạnh lẽo đang nắm chặt trong lòng bàn tay, trầm mặc một lúc lâu sau, ánh mắt ngước lên nhìn thẳng Cố Chỉ, bỗng chốc nở nụ cười: "Chúng ta kết thúc hợp đồng sớm đi."

"Lạch cạch." Ly nước rơi xuống đất, tạo ra thanh âm trầm vang, bọt nước văng khắp nơi, gần như đổ hết trên chân Cố Chỉ, cậu giống như không cảm nhận thấy gì cả, đồng tử co chặt, bả vai không ngừng run rẩy.

"Vì....." cái gì?

Vừa rồi vẫn rất tốt mà, như thế nào trong nháy mắt liền không cần cậu nữa!

Cổ họng cậu giống như bị đổ vào một lớp keo đặc, môi mấp máy, làm như thế nào cũng không thể phát ra được thanh âm nào.

Ly nước lăn một vòng, lăn tới bên chân Thương Diệc Trụ.

Thương Diệc Trụ bất đắc dĩ kéo cậu qua: "Như thế nào lại khóc?"

Cố Chỉ không muốn khóc, nước mắt lại giống như cái vòi nước mạnh mẽ chảy ra.

Cậu như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nắm chặt lấy bàn tay Thương Diệc Trụ: ".....Anh?"

"Em sai rồi, em sẽ sửa mà."

"Đừng vứt bỏ em."

Thương Diệc Trụ không đẩy cậu ra: "Em làm sai cái gì?"

.....Đúng vậy, cậu làm sai cái gì?

Vì cái gì Thương Diệc Trụ lại không cần cậu nữa chứ?

"....Em không biết." Cậu ấp úng mà mở miệng, "Là em chưa có giống với Tiểu Thu của anh sao?"

Cậu như bắt được trọng điểm của vấn đề, vội vàng nói với Thương Diệc Trụ: "Em sẽ xem video thật kĩ, em sẽ học lại, hay video không giống sao? Không sao, Từ Úc Thu không phải trở về rồi sao? Em trộm đi quan sát anh ta, em sẽ không để cho anh ta phát hiện ra đâu, em...."

"Em có thể học được giống cậu ấy mà, anh tin tưởng em đi."

"Đừng vứt bỏ em...."

Bàn tay bị Cố Chỉ nắm chặt đến nỗi trắng bạch, có thể thấy được cậu dùng sức mạnh như thế nào, Thương Diệc Trụ thở dài vô lực.

Bỗng nhiên, hắn vươn một tay chế trụ gáy của cậu, cúi đầu ngậm lấy môi Cố Chỉ.

Môi lưỡi mềm dịu quấn lấy nhau, Cố Chỉ không kịp thở, Thương Diệc Trụ lui về sau một chút, chưa đã thèm cọ cọ cánh môi cậu, giọng nói tràn đầy ấm áp: "Cố Chỉ, hô hấp."

"......" Cố Chỉ trợn tròn mắt, thật lâu mới tìm lại hô hấp của mình.

Thương Diệp Trụ chưa có hôn đủ, không ngừng mổ hôn trên cánh môi Cố Chỉ: "Từ hôm nay trở đi, không làm Tiểu Thu nữa được không?"

"Vậy em....Ngô....là ai?"

"Là Cố Chỉ." Đôi mắt thâm thúy của Thương Diệp Trụ, nghiêm túc mà chăm chú nhìn thẳng cậu, "Làm Cố Chỉ của tôi."