Chương 1: Thanh Xuân

Tôi là Nhi,

Thanh xuân của tôi là chuỗi ngày chịu đựng những tổn thương, những mệt mỏi, những đau khổ, khi tình yêu không như ý nguyện, rơi bao nhiêu nước mắt, và không chấp nhận được chính bản thân mình.

Từ nhỏ, tôi đã chịu những tổn thương từ chính gia đình mình, từ những lời nói xúc phạm mà họ không biết. Để rồi sau này nó trở thành một vết thương mà chẳng thể lành được. Nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua nó.

Và rồi năm 17 tuổi, khi đến tuổi yêu như người ta, nhưng thay vì như mọi người có thể nói ra tình yêu ấy, nói cho người mình yêu nghe, còn tôi thì chỉ lẳng lặng, che dấu tất cả tình cảm trong lòng. Anh ấy một chàng trai ấm áp, được mọi người yêu mến, vây quanh. Tôi thích anh ấy nhưng cũng biết là mình và anh ấy mãi mãi không cùng thế giới để yêu.

Có lẽ, khi yêu một một người, có thể nói ra tình cảm của bản thân rồi, lại nhận ra không ai yêu ai vô diều kiện. Để có được tình cảm của ai đó, bản thân phải cần rất nhiều thứ. Chẳng thể tay trắng mà yêu ai, và ai cũng muốn chọn cho mình những đóa hoa xinh đẹp nhất, mà tôi lại không phải bông hoa đó.

Có người yêu rồi mới biết tình yêu đẹp bao nhiêu, khó giữ bao nhiêu. Không bình yên nài là không xót xa. Đau là khi gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Chỉ là ngày đó bản thân còn quá khờ dại ngây thơ, nhiều bỡ ngỡ hoảng hốt trước cái gọi là tình yêu, cuối cùng lại là chính mình đánh mất đi người mình thương. Tôi là một ví dụ điển hình nhất, tôi đã cuống cuồng chạy trốn cái gọi là tình yêu, gọi là lâu bền mãi mãi. Và rồi chàng trai tôi thích có người yêu mấy rồi. Tôi đã cảm thấy tổn thương, mệt mỏi và chảy bao nhiêu là nước mắt. Cho rằng ừ thì một mình tự do như gió có khi lại tốt. Cho rằng đừng đặt quá nhiều tin tưởng ở ai, hi vọng ở ai, thương nhớ ở ai vì cuối cùng đều cũng sẽ nhận những thất vọng, kết cục cuối cùng luôn như thế. Thanh xuân ấy, có những ngày sợ hãi tất cả như vậy. Đã biết tính toán thiệt hơn, đã không còn đủ gan dạ can đảm, chỉ còn lại sự bất cần.

Thế nhưng bản tính vẫn không thể thay đổi. Tôi vẫn có khát vọng đối với tình yêu, tôi cần sự bình yên ổn đinh, tôi cần điểm dừng chân, cần một điểm tựa. Tôi muốn có đôi tri kỉ như người ta, muốn cùng cố gắng nổ lực vun đắp tương lai hạnh phúc. Dù biết có thể có kết thúc, có khổ đau, nhưng con tim đã phần nào can trường hơn ngày xưa rồi.

Cũng trong những ngày thanh xuân ấy, cô đơn là một thứ gì đó luôn bám theo tôi dai dẳng. Có những đêm hôm cô dơn đến nhói lòng, rất cần người hiểu mình bên cạnh nhưng không một ai cả. Có lúc muốn xoa tan sự cô đơn trống vắng đó, tôi-một người hướng nội đã cố gắng ép mình đi đến nơi đông người, nói chuyện thật nhiều, kết giao với thật nhiều người. Rồi có khi lại cam chịu sống chung với nó, an phận với nó. Những ngày như thế cô đơn là sự lựa chọn.

Vậy đó, thanh xuân của tôi là những ngày nhiều đau khổ và cô đơn. Để rồi nó trôi qua từ bao giờ mà chẳng hay biết. Tuy vậy tôi vẫn cố gắng vươn mình để đón nhận những điều tốt đẹp hơn. Cho dù mệt mỏi rã rời, muốn buông xuôi tất cả nhưng cuộc đời ko cho phép, ta vẫn phải bước tiếp.

28/10