Chương 6

*Góc nhìn của Rainelle

KHÔNG! Trai đẹp không nên chết như vậy!

"Bỏ thanh kiếm của anh ra ngay."

Người đàn ông kề kiếm vào cổ mình không chút do dự. Anh ta có phải là hiệp sĩ trung thành của Karmeut không?

Điều đó hiện lên trong đầu tôi, nhưng bất chấp suy nghĩ của tôi - tất nhiên - cuộc trò chuyện vẫn tiếp tục.

"Hoàng tử..."

"Đó không phải lỗi của ngươi. Khi ta đi săn, ngươi đang đi thực hiện nhiệm vụ của Hoàng đế. Vì vậy không sao cả. Ta có thể hài lòng chỉ vì ngươi không phải là người của Luwellin."

Nghe những lời đó, một tia cảm xúc lóe lên trong mắt người đàn ông được cho là hiệp sĩ.

Karmeut tiếp tục vuốt ve lưng tôi một cách nhẹ nhàng.

"Windster del Galenos."

"Vâng, thưa điện hạ."

"Ta hỏi ngươi. Ngươi có định trở thành thanh kiếm của ta và ở bên cạnh ta không?"

Đó là một bầu không khí mà tôi chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.

--đây là loại bầu không khí có thể được tạo ra bởi người có địa vị cao sao?

Bầu không khí chỉ có thể giải thích bằng từ "choáng ngợp", dường như ảnh hưởng đến Galenos lớn hơn nhiều so với tôi. Bởi vì người đàn ông đang nhìn Karmeut với vẻ mặt kiên quyết, nên anh ta trả lời bằng một giọng trầm nhưng mạnh mẽ.

"Thần xin được bảo vệ người như thanh kiếm và lá chắn của người. -Ngay cả cho đến khi thần chết."

"Ngay cả khi ta chưa thức tỉnh sức mạnh của dòng máu hoàng gia?"

"Tất nhiên rồi."

Nó ngắn gọn, và mặc dù thật khó để giải thích lòng trung thành và trái tim kiên định của một người, nhưng Galenos đã nói những điều đó bằng một giọng kiên quyết và nhìn Karmeut với đôi mắt không hề nao núng.

Có lẽ tôi là người duy nhất nghĩ như vậy, nhưng vẻ ngoài của anh ấy khá đơn giản.

Karmeut nhìn Galenos một lúc.

Tôi không biết anh ấy đang nghĩ gì vì vẻ mặt anh ấy không thay đổi, nhưng tình hình có vẻ không tệ đến thế.

Ngay sau đó, anh gật đầu với nụ cười hài lòng.

"Lòng trung thành của ngươi luôn kiên định. Cảm ơn ngươi đã chọn theo ta."

"Xin đừng nói thế."

...Ah! Tôi nhớ!

Có một hiệp sĩ trong số các nhân vật mục tiêu!!

Lúc đầu anh ấy rất nghiêm túc và áp đặt, nhưng anh ấy rất nổi tiếng vì khi bạn thăng cấp, anh ấy sẽ thể hiện khía cạnh cún con của mình!!

Tất nhiên, vì là game hướng đến nữ giới nên không có nhân vật nào không được yêu thích. Nhưng anh ấy là một nhân vật nổi tiếng theo cách riêng của mình. Đó là anh ấy!

Trí nhớ của tôi rất mơ hồ nên chỉ nhớ được tên và họ của nhân vật, nhưng nhìn thấy như thế này lại mang lại cho tôi một cảm giác mới mẻ.

Ồ, nhưng tại sao Karmeut lại che giấu sự thật rằng anh ấy đã thức tỉnh?

Trong ký ức mơ hồ của tôi, Galenos rất trung thành với hoàng đế Karmeut và là người không bao giờ chống lại anh ta.

Tôi tò mò nhưng không hỏi được nên chỉ xem.

...Hức hức, nếu tôi là con người, tôi sẽ hỏi!

Tôi thở dài tiếc nuối. Cuộc trò chuyện gần như đã kết thúc.

Ồ, vâng. Lo lắng về chuyện này có ích gì? Tôi đã là một con quạ rồi.

...Chết tiệt. Nếu có thần thật, tôi muốn dùng kiếm đâm vào bụng hắn!

"À, một điều nữa. Đưa một thần quan đến đây."

"Một...thần quan?Ngài đang bị thương..."

"Không phải ta."

Tôi nghiêng đầu khi Karmeut dùng tay vuốt ve lưng tôi.

Huh? Tôi? Ồ? Ngưòi có thể chữa trị cho tôi bằng sức mạnh thần thánh? Thật sự? Tôi có thể nhìn thấy một thần quan chữa lành?

Lông của tôi phồng lên chờ đợi.

....nhưng không giống tôi, Galenos có vẻ không thích ý tưởng đó lắm. Anh ta cau mày khó chịu rồi nói:

"Ngài định chữa trị cho con quạ đó à...?"

Anh ta không nói thêm lời nào, nhưng từ vẻ mặt của anh ta có thể biết rằng anh ta đang nói: "Tại sao lại đối xử với một con vật đáng ngại như vậy?"

Haiz... Tôi không thể nói gì vì đó là sự thật.

Quạ là loài động vật không may mắn cạnh tranh với mèo đen để giành lấy danh hiệu số một cho nó, và ngay cả ở thời hiện đại, nhận thức về quạ cũng không mấy tốt đẹp vì chúng ăn xác chết và nhãn cầu.

Dù hiểu nhưng tôi không thể ngăn được những giọt nước mắt đang trào ra.

Khi tôi rũ cánh xuống và kêu lên một tiếng nhỏ, đôi mắt vàng hướng về phía tôi.

Như muốn xoa dịu và bảo tôi đừng làm vẻ mặt đó, Karmeut nhẹ nhàng vuốt má và cù cằm tôi.



Tôi cảm thấy dễ chịu hơn vì ánh mắt tôi vui vẻ trước nụ cười dịu dàng.

"Ta biết ngươi đang nghĩ gì... Nhưng nếu không có Rainelle, ta sẽ không có được ngày hôm nay. Nếu không có điều đó thì giờ ta đã ở trong bụng lũ Orc rồi."

Ồ, anh đang nói về lũ Orc đuổi theo anh vào ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chẳng phải tôi đã làm tốt việc dụ chúng đi sao? Hừm!

Tôi ngẩng cao vai, cảm thấy tự hào khi anh nói rằng đó là nhờ tôi.

Tôi nghe thấy một tiếng cười khúc khích nhỏ và sau đó là một bàn tay vuốt ve đầu tôi.

Tôi thật đáng yêu phải không? Vì vậy đừng vứt tôi được chứ? Nếu tôi bị bỏ rơi với vết thương như thế này, tôi rất tuyệt vọng!

Trong lúc nhất thời tôi quên mất trước đó mình bị anh ta ép ăn, giờ nhớ ra, tôi dùng đầu đập mạnh vào tay Karmeut.

Khi nhìn đôi mắt Galenos hơi mở to, tôi tự hỏi liệu hành động của mình có đáng ngạc nhiên không nên tôi cố tình để Karmeut xoa đầu và kêu lên một tiếng dễ thương, sau đó tôi có thể thấy đồng tử của Galenos run rẩy, có lẽ là bối rối.

Cố lên. Đây là lần đầu tiên anh ấy thấy một con quạ hành động dễ thương phải không?

Tôi tự hỏi liệu mình có hoàn toàn thiếu khôn ngoan hay không, nhưng dường như anh ấy nhận ra rằng sự tồn tại của tôi không phải là một điều tầm thường đối với Karmeut.

"Vậy ta sẽ đưa một thần quan tới."

Karmeut đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ, không nhìn Galenos rời khỏi chỗ ngồi cho đến khi anh ta rời khỏi phòng.

Đúng hơn là anh ấy thì thầm với tôi trong khi cẩn thận vuốt ve chiếc cánh bị thương của tôi khi tôi ngồi lên cánh tay anh ấy.

"Một lát nữa ngươi sẽ khỏe lại. Hãy kiên nhẫn chờ đợi."

--Ồ vậy ư. Anh đang nói chuyện với tôi một cách ngọt ngào như vậy? Tôi cảm giác như mình sắp chết vì phấn khích rồi!

Cảm ơn anh rất nhiều vì đã tiết ra pheromone có tác dụng với cả chim! Lòng tôi thật khó chịu nhưng hãy luôn mỉm cười như vậy nhé!!

Nếu tôi là con người, tôi chắc chắn khuôn mặt tôi bây giờ sẽ trông thật ngớ ngẩn. May mắn hay bất hạnh, tôi là con quạ nên anh không thể nhìn thấy sự xấu xí như vậy.

--không, nếu tôi là con người, tôi sẽ tặng anh ấy một nụ hôn bất ngờ! CHÚA ƠI!! Thực sự, tại sao tôi lại là một con quạ?!!

Tôi nhìn Karmeut, một lần nữa thất vọng vì mình không phải là con người.

Tôi cảm thấy như mình sắp hụt hơi, nhưng tôi cố gắng trấn tĩnh lại.

Không, hãy suy nghĩ tích cực nhé! Vì tôi là động vật nên tôi có thể tự do vuốt ve cơ thể!

Tôi dùng mỏ nắm lấy vạt áo choàng của anh ấy. Nhận được ánh mắt đầy ngạc nhiên của Karmeut, tôi bắt đầu trèo lên vai anh ấy bằng mỏ và chân của mình trong khi thỉnh thoảng kêu lên.

Thật khó khăn. Bàn chân quạ không thích hợp để bám vào thứ gì đó.

Tuy nhiên, tôi đã có thể đạt được mục đích của mình.

Đúng! Tôi đã thành công trèo lên vai anh ấy!

Cảm thấy tự hào, tôi nhấc vai lên một chút, rồi chạm đầu vào má Karmeut.

Wow, nó thật mềm mại. Nó ấm áp và có mùi thơm. Ôi trời.

Có phải vì anh ấy là hoàng tộc? Dù sao thì tôi cũng cảm thấy hạnh phúc!

Karmeut, người đã ngồi đó ngây ra một lúc, mỉm cười dịu dàng và vòng tay ôm lấy tôi.

Bàn tay của anh ấy thực sự rất lớn.

Ôi chúa ơi.

Tôi đứng yên vì tôi cảm thấy tuyệt vời. Tôi cảm thấy như mình đang được ôm, và tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

Trong khi tôi vẫn chưa cử động, tôi nghe thấy một tiếng cười nhỏ.

Tôi ngồi yên và tận hưởng sự vuốt ve bộ lông của mình thì có tiếng gõ cửa.

"Xin lỗi, thưa ngài."

Người bước vào là một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái.

Ôi, một cô hầu gái! Một cô hầu gái! Thật tuyệt khi được chứng kiến

những điều như thế này trong đời thực!

Tôi nhìn chằm chằm vào cô hầu gái, và cô hầu gái hơi cau mày khi bắt gặp ánh mắt của tôi.

Ah--? Nếu bạn giao tiếp bằng mắt với một con quạ, điều không may sẽ xảy ra. Ở đây có sự mê tín như vậy không?

Đó không phải là một cảm giác dễ chịu cho lắm, nhưng cũng không phải là tôi không thể hiểu được nên tôi cứ để nó qua đi.

Chà, nếu tôi phàn nàn, liệu cô ấy có hiểu được sự bất mãn của con quạ này không? Tuyệt vời! Cái hay!! Có những chiếc bánh quy và bộ trà trông rất đẹp mắt và ngon miệng trên khay mà tôi chỉ thấy trên phim! Ồ, cô đến đây để mời Karmeut một ít trà và đồ uống giải khát!

Thái độ của người giúp việc trong việc rót trà rất nhã nhặn và kỷ luật. Thật tuyệt vời, nhưng mắt tôi chỉ dán vào những chiếc bánh quy.

Ồ, ồ... Trông chúng ngon quá. Tôi thực sự rất thích đồ ăn nhẹ!

Bánh quy!! Chúng bị bao phủ bởi mứt. Thật nhiều màu sắc, xinh đẹp và rắc đường...

Ừm, tôi muốn ăn! Tôi không thể ăn nhiều hơn vì tôi no, nhưng tôi muốn ăn!!

Tôi đang nhìn những chiếc bánh quy trong khi vỗ mỏ thì có một bàn tay đưa ra nhặt một chiếc bánh quy, bẻ thành từng miếng nhỏ và đưa lòng bàn tay đầy bánh quy ra trước mặt tôi.

"Nào, ăn đi."

Là thật à?

Karmeut còn ra hiệu cho tôi dùng bữa bằng ánh mắt và nụ cười nhẹ trên môi.

Hãy xem... cái lớn! Mảnh lớn! Ôi! Vâng!!

Tôi dùng mỏ nhặt mẩu bánh quy lớn nhất trong lòng bàn tay anh ấy.



Tôi ước gì tôi có thể nhai nó, nhưng tôi không thể, nên tôi sẽ nuốt nó.

Ôi... ngọt quá! Thật ngọt ngào và ngon lành! Nó tốt hơn vì nó khác với những loại trái cây ngọt ngào--!!

Dù đã no nhưng tôi vẫn muốn ăn bánh quy nên tôi nhặt những miếng bánh quy được làm rất dễ ăn bằng mỏ của mình và nuốt chửng một cách ngon lành.

Haah, bây giờ tôi thực sự no rồi. Bạn không cần phải đưa cho tôi nữa.

Tôi dùng mỏ đẩy tay Karmeut để bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Ngươi không muốn ăn nữa à?"

Vâng. Tôi sẽ không ăn nữa. Tôi đã no rồi.

Tôi gật đầu trong khi kêu một tiếng ngắn.

Tôi hơi bối rối. Có gì buồn cười đến mức khiến anh ấy cười?

--- Anh ta luôn có tính cách này à? Tôi không nghĩ vậy. Chà... Cho tôi xem những thứ như thế này cũng không phải là điều xấu, và cũng không có gì đáng lo ngại, nên điều đó là tốt, phải không?

Ngồi thoải mái trên vai Kameut, tôi nhắm mắt lại.

Tôi no nê và cảm thấy buồn ngủ vì nhẹ nhõm vì đã ra khỏi rừng. Ngáp, tôi đi ngủ đây...

*Góc nhìn của Karmeut

Karmeut liếc nhìn con quạ đang ngủ trên vai đang vùi mỏ vào lông của nó.

Nó dễ thương đến mức anh không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy nó đang ngủ ngon lành.

Có vẻ như nó đang ngủ sâu đến nỗi nếu là mèo hay chó thì cũng sẽ ngáy, vì vậy Karmeut đã thực sự cẩn thận để không cử động vai nhiều nhất có thể trong khi uống trà.

Đó là một điều kỳ diệu. Nó không phải là một con chim nhỏ như chim sẻ, toàn thân đen bóng, trông nó đẹp hơn là dễ thương, nhưng không thể phủ nhận rằng nó trông rất đáng ngại.

"Nhưng, Rainelle không như vậy."

Con quạ nào, không... con vật nào sẽ giúp đỡ con người?

Đó cũng là nơi không thể nghĩ ra sự trợ giúp kịp thời nào khi một người gặp nguy hiểm.

Theo bản năng, động vật phải cảnh giác với con người và quái vật vì chúng sẽ cố gắng trốn thoát hoặc tấn công ngay khi cảm nhận được nguy hiểm.

Vì vậy, Rainelle, con vật có trí thông minh để phán đoán tình hình và hiểu ngôn ngữ, cùng với sự thân thiện với con người, thật khác thường và độc đáo.

Tất nhiên, nhờ đó mà Karmeut đã ở đây.

Đôi mắt vàng quay lại nhìn đĩa bánh quy.

Trước đó, anh ta đã nhét thức ăn vào cổ họng Rainelle.

Vâng, người ta cần phải ăn để khỏe mạnh trở lại. Khi Rainelle bất tỉnh, Rainelle chỉ ăn đồ ăn nhưng khi tỉnh lại, nó kiên quyết không chịu ăn khiến Karmeut rất khó chịu.

Điều đó chứng tỏ nó không thích điều đó lắm. Karmeut chắc chắn rằng Rainelle đã no nhưng sau đó nó lại ăn bánh quy.

"Mình phải chuẩn bị thêm ít bánh quy nữa."

Con quạ này chính là vị cứu tinh của cuộc đời anh. Dù chỉ là một loài động vật biết bay nhưng nó đã giúp ích cho anh cho đến bây giờ nên anh không có ý định bỏ bê nó.

Hoàng tử nghiêng tách trà của mình.

*Gõ gõ gõ*

"Hoàng tử, thần quan đã tới."

"Mời vào."

Sau khi được sự cho phép, cánh cửa lại mở ra. Vị thần quan được đưa đến có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, mặc bộ trang phục màu trắng gọn gàng và trang trọng. Tóc anh được buộc cao và dài tới bả vai.

Anh ta chào Karmeut

"Kính chào Đại hoàng tử điện hạ."

Karmeut nói trong khi chỉ vào một con quạ đang ngủ trên vai anh: "Ta xin lỗi vì đã bắt ngươi phải đi tận đây. Đó là vì anh chàng* này".

(*nói tới rainelle)

Con chim đáng ngại với một dải băng trắng quấn ở một bên cánh không hề có dấu hiệu thức dậy dù có người lạ bước vào.

"...tôi có cần chữa trị cho con chim này không?"

"Nó là đứa con yêu quý của ta. Cánh của nó bị thương nặng rồi, hãy chăm sóc nó nhé."

Hoàng tử vuốt nhẹ lưng con quạ.

Đôi mắt của thần quqn hơi mở to khi nhìn Karmeut vừa vuốt ve nó vừa mỉm cười dịu dàng trong khi con quạ dường như đã thức dậy do hành động vừa rồi của hoàng tử khi nó duỗi thẳng đầu ngay cả khi mắt vẫn nhắm nghiền.

Wolfric Iveld de Karmeut thực sự đang tranh giành vị trí kế vị với Wolfric Kaveld de Luwellin, tam hoàng tử, người cũng được biết đến là người có năng lực thiên bẩm mạnh mẽ nhất.

Ban đầu, việc Luwellin, người đã thức tỉnh khả năng của mình, có được danh hiệu là điều đương nhiên, nhưng Karmeut vượt trội hơn về phẩm chất của một vị vua đến mức phải cân nhắc và lựa chọn.

Bên ngoài, Karmeut gần như hoàn hảo. Dù rất quan tâm đến cấp dưới và có lòng nhân ái nhưng khi làm việc lại tỏ ra lạnh lùng.

Có thể nói, phần con người của anh chính là sự cân nhắc trước mọi tình huống nhưng hiếm khi thấy anh mỉm cười. Điều đó giống như một hành động phòng thủ vì anh biết nếu không hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, anh sẽ bị Luwellin đẩy lui và tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng một con quạ, được cho là điềm xấu và mang đến cái chết lại khiến anh nở nụ cười?

Nhận ra rằng từ "đứa con yêu quý" không hề bị lẫn lộn với bất kỳ sự giả dối nào, vị thần quan đã đưa tay về phía con quạ với thái độ thận trọng hơn.

-Ngay cả khi đó là cách điều trị bằng sức mạnh thần thánh, anh ta vẫn đưa tay ra vì anh ta có thể đưa ra cách điều trị chính xác hơn bằng cách nhìn vào vết thương.

"Quáa!"