Chương 7

* Góc nhìn của vị thần quan

Lông quạ dựng đứng trước hành động của vị thần quan. Tuy nhiên, chính thần quan lại gặp rắc rối trước thái độ có vẻ đề phòng người lạ của nó.

Nếu ông cố gắng đưa tay ra dù chỉ một chút, ông sẽ bị mổ, vì vậy ông nghĩ, "làm thế nào tôi có thể tháo băng và điều trị cho nó?"

Có lẽ cảm thấy sự khó khăn, Karmeut nhẹ nhàng dùng tay nắm lấy con quạ và ôm nó trong tay. Không giống như vị thần quan, hoàng tử dịu dàng vuốt ve đầu con quạ trong tay bằng ngón trỏ và thì thầm với nó,

"Nào, người đó sẽ không làm tổn thương ngươi đâu nên ngươi phải đứng yên nhé?"

Vị thần quan choáng váng trước nụ cười ngọt ngào đến khó tin và giọng nói trẻ con của Karmeut.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là con quạ bình tĩnh, có lẽ nó đã hiểu được lời nói. Không, nó không đơn giản như vậy. Đôi mắt của vị thần quan mở to khi con quạ hơi dang rộng đôi cánh bị thương như muốn tháo băng.

Karmeut, người nhận thấy hành động của nó, tháo miếng băng ra và thì thầm với nó lần nữa trong khi cười khúc khích trước hành động của con quạ.

"Ta sẽ cho ngươi một ít bánh quy khi ngươi điều trị xong nên hãy ngoan nhé, Rainelle."

Con quạ kêu lên một tiếng như thể nó thực sự hiểu được. Nó nhìn thẳng vào mắt vị thần quan.

"Ah!"

Vị thần quan, người đã ngây người nhìn họ một lúc, tiến lại gần với một câu cảm thán ngắn gọn*.

[*Vị thần quan muốn bầy tỏ sự bất ngờ trước hành động của Karmeut và Reinelle]

Con quạ ngồi yên. Đúng hơn hành động dang rộng đôi cánh của nó dường như có ý nói "điều trị nó nhanh chóng", khiến vị linh mục cảm thấy băn khoăn trong khi đang chữa lành cho nó bằng thần lực

"Có phải nó đến từ tộc điểu nhân không?"

Khi vết thương lành hẳn và lông bắt đầu mọc ra.

"Xong rồi."

Karmeut không hỏi gì cả. Đó là vì con quạ vỗ cánh và bay lên ngay lập tức.

Con quạ bay vòng vòng trên đầu hoàng tử và kêu lên vui mừng khi thấy đôi cánh của nó đã lành lại. Sau đó nó lại đáp xuống và đậu trên cánh tay của hoàng tử.

"Ừ, ừ, ngươi làm tốt lắm."

Con quạ phát ra một tiếng kêu nhỏ khi chào đón sự chạm vào của Karmeut, lúc này đang nhìn vị thần quan. Đôi mắt tím của nó lấp lánh.

Miệng của vị thần quan há hốc khi nhìn thấy con quạ kêu lên một tiếng nhỏ trong khi cúi đầu về phía anh ta.

"Đây có phải là một lời chào------?"

"Ừ, Rainelle thông minh đấy."

Các học trò của vị thần quan run rẩy không ngừng trước câu trả lời có cho câu hỏi của ông. Ông loạng choạng khi cảm thấy rằng lẽ thường* đã bị phá vỡ, nhưng hoàng tử người dường như không ý thức được hành động của mình, chỉ dán mắt vào con quạ tên Rainelle.

[*chắc ông thấy bất ngờ trước cách Karmuet hành xử không giống với trước đây]

***

*Góc nhìn của Rainelle

Tôi ổn hơn rồi! Tôi ổn hơn rồi! Ôi, tôi không thể tin được là mình có thể bay mà không cần băng bó chặt!

Vậy ra đây chính là sức mạnh của thần lực!! Tôi biết thuật ngữ này khi xem trò chơi và tiểu thuyết, nhưng bây giờ tôi đang trải nghiệm nó bằng chính cơ thể mình như thế này, tôi nghĩ mình sẽ có một niềm tin mới mà trước đây tôi không có! Ồ. Lạy Chúa!!

Tôi nghĩ đã lâu lắm rồi tôi mới thức dậy và không được bay nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi đó ngột ngạt đến mức tôi muốn quên nó đi hoàn toàn-- không, tôi đã quên mất nó rồi. Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tiếng hoan hô!!

"Rainelle, lại đây."

Khi Karmeut gọi tôi trong khi dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào cánh tay anh ấy, tôi ngay lập tức đậu lên cánh tay anh ấy.

Khóe mắt anh nhẹ nhàng cong lên. Nhìn thấy nó khiến tim tôi rung động và đập rộn ràng vì phấn khích. Tôi cố gắng tập trung lắng nghe những gì anh sắp nói.

"Ngươi sẽ ăn bánh quy sau phải không? Ta chắc rằng ngươi đã no sau khi ăn cách đây không lâu."

Tất nhiên rồi! Bánh quy dù có ngon đến đâu thì mình cũng không thể ăn thêm khi đã no. Tôi có thể đã ăn nhiều hơn nếu tôi không bị ép ăn sớm hơn!

Khi tôi gật đầu đầy tiếc nuối, nụ cười trên môi anh càng sâu hơn. Rồi anh vừa nói vừa ôm tôi vào lòng mà không làm tôi nghẹt thở,

"Vậy thì ngủ thêm một chút đi. Vừa rồi ngươi đã mệt rồi phải không?"

Cơn buồn ngủ đến với tôi một cách tự nhiên vì vòng tay ôm lấy cơ thể tôi thật ấm áp và dễ chịu.

...Thành thật mà nói, tôi mệt mỏi vì tỉnh dậy chỉ sau một giấc ngủ ngắn. Tôi không thể tin rằng đôi cánh của tôi đã được chữa lành hoàn toàn nên tôi đã bay. ...Tại sao tôi lại cảm thấy tội lỗi khi nói ra điều đó?

Hừm. Dù sao thì tôi cũng thích cảm giác được ai đó ôm nên nhắm mắt lại. Đó là một cảm giác rung động khác với khi tôi bế và ôm những con vật nhỏ trong tay.

--À, ra đây là lý do Hoshik cầu xin tôi ôm anh ấy như thế. Tôi xin lỗi. Anh không ôm em vì trời nóng đến mức anh nghĩ mình sẽ đổ mồ hôi...

[Chắc đoạn này Rainelle đang nhắc đến anh chàng Hoshik trong "Câu Truyện Của Hoshik" thì mình chưa đọc truyện này nên mình đoán là Rainelle đang muốn bày tỏ rằng được ôm rất sướиɠ nhưng nhân vật tôi đã không ôm Hoshik; nhân vật xưng tôi trong đoạn này cũng không phải là Rainelle]

Tận hưởng những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng, đây là lần đầu tiên tôi có suy nghĩ này:



"Nếu mình được đối đãi như thế này, mình nghĩ trở thành một con quạ cũng không tệ lắm..?"

...nhưng, aah, ước gì tôi có thể là một con người! Ở cạnh một anh chàng đẹp trai như thế này thì còn gì bằng?!

Thật là một may mắn hai mặt! Tôi không thể vượt quá giới hạn "thú cưng yêu quý"!

Và dù tôi có cố gắng đến đâu thì tương lai anh ấy cũng sẽ cưới một cô gái khác không phải tôi phải không?

...ngay cả khi tôi phải chịu đựng mọi thứ khác, việc tưởng tượng đơn thuần về việc phải quan sát những quá trình đó ngay trước mắt đã khiến tôi phát sốt.

Tôi hoàn toàn ghét nó! Nếu tôi độc thân thì tất cả những người khác cũng phải độc thân! Địa ngục đôi, thiên đường độc thân!

Khi tôi vỗ cánh và gây ra tiếng động lớn, tôi cảm thấy bàn tay đó rùng mình vì ngạc nhiên.

Im lặng một lúc, tôi cảm thấy bàn tay vốn đã bất động đã lâu lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi.

"Ta không ép ngươi ngủ đâu, ngươi không muốn ngủ thì đừng ngủ."

--Ồ thật đấy, ai có thể chiếm lấy trái tim của một người con trai như thế? ---Anh ấy ngọt ngào đến nỗi tôi sợ mình sẽ ngất đi, khụ khụ--. Tôi sẽ ngủ ngay cả khi tôi không buồn ngủ, vì vậy hãy tiếp tục vuốt ve tôi nhé!

Bàn tay mẹ là bàn tay thuốc...ừm, không hẳn thế, nhưng dù sao thì hình như nó cũng có sức mạnh tương tự, vì khi anh vuốt lưng tôi tôi lại thấy buồn ngủ.

[Bàn tay của mẹ là bàn tay thuốc: cụm từ tương tự là "cái chạm của mẹ có khả năng chữa lành". Cụm từ này thường được một bà mẹ nói ra khi xoa tay lên cái bụng đang đau nhức của con mình.]

Hoaahm- (ngáp), tôi buồn ngủ quá. Buồn ngủ...

Tôi ngủ thϊếp đi trong khi đang tận hưởng cảm giác đó một cách thoải mái.

Thật ấm cúng và thoải mái đến nỗi việc ngủ trong vòng tay này đã trở thành thói quen.

***

* Góc nhìn của Karmeut

Karmeut có rất nhiều việc phải giải quyết. Sau khi bị tấn công, điều quan trọng là anh ta sẽ quay trở lại như thế nào và làm thế nào để công khai rằng mình đã "đánh thức" sức mạnh tiềm ẩn trong huyết thống, bởi lẽ ra Luwellin sẽ phải hành động nhanh chóng.

Tất nhiên, việc đánh thức "sức mạnh" huyết thống là rất quan trọng và Luwellin là người thừa kế ngai vàng do sớm đánh thức được sức mạnh đó.

Cách tốt nhất để chứng minh ai đó là hậu duệ của vị hoàng đế đầu tiên là thức tỉnh dưới hình dạng một con sói. Và nếu có nhiều hơn một người thức tỉnh trong cùng một thế hệ...

Họ sẽ chiến đấu trong hình dạng sói cho đến khi chỉ còn lại người chiến thắng.

Luwellin không phải là kẻ ngốc. Nếu biết Karmeut đã thức tỉnh, hắn làm mọi cách để ngăn anh ta vào Hoàng Cung.

Chắc chắn rằng hắn sẽ gửi một sát thủ đến trước khi anh vào Hoàng Cung. Thật may mắn là lãnh thổ của Bá tước Falun lại nằm gần lãnh thổ của Bá tước Windster.

Điều quan trọng là liệu anh ta có thể vào Cung điện Hoàng gia một cách an toàn hay không. Trước mặt hoàng đế hiện tại, anh phải nói với ông rằng mình đã thức tỉnh và phải quyết đấu với Luwellin...

Cảm thấy đầu đau nhức, anh dùng một tay ấn vào thái dương.

Một nụ cười ủ rũ xuất hiện trên khuôn mặt Karmeut. Anh đang đau đầu suy nghĩ làm cách nào để vào được cung điện và làm cách nào để thoát khỏi Luwellin.

Họ là anh em nhưng lại phải gϊếŧ nhau.

Ngai vàng là một vị trí mà ai cũng mong muốn được ngồi ngay cả khi họ cần gϊếŧ hại những người cùng huyết thống với mình. Không, đó là một vị trí tối cao chỉ có thể đạt được nếu có đủ sự hy sinh.

Để đạt đến đỉnh cao quyền lực và không phải chết vô ích, anh phải cắn đứt cổ Luwellin và xé xác hắn thành từng mảnh.

*Đập nhẹ*

"Ồ, Rainelle."

Con quạ đang ngậm một quả nhỏ đang nghiêng đầu kêu một tiếng nhỏ.

Rainelle đang đậu trên bàn, bước tới chỗ Karmeut và đặt trái cây bên cạnh tay anh.

"Ngươi mang nó cho ta à?"

Nhìn thấy hành động của Rainelle kêu lên một tiếng như thể đang nói "tất nhiên rồi", khiến anh ta bật cười.

Karmeut, người cố gắng lấy lại hơi thở trong khi vẫn cười khúc khích trước vẻ mặt ngơ ngác của con quạ, vừa nói vừa vuốt ve bộ lông mượt mà của nó,

"Ừ, ngươi đã tạo cơ hội này cho ta, ta không nên chần chừ."

Anh mỉm cười nhẹ khi nhìn vào đôi mắt tím đang nhìn chằm chằm vào anh.

...Bây giờ khi nhìn thấy nó, anh nhận thấy Rainelle có đôi mắt rất đặc biệt.

Anh biết rằng quạ thường có mắt màu nâu hoặc xanh...

Tuy nhiên, đôi mắt giống màu tím này dường như đã làm tăng thêm sự đặc biệt của Rainelle và anh rất hài lòng.

Cách nó tạo ra âm thanh dễ chịu và nhắm mắt lại khi được anh nhẹ nhàng cù vào mỏ và cằm thật sự rất dễ thương.

Vui mừng trước cảm giác con quạ tan ra*, Karmeut nhấc một chiếc chuông nhỏ trên bàn lên và lắc nhẹ.

[*Kiểu muốn tan chảy trước sự sung sướиɠ vật]

"Ngài gọi cho tôi à, thưa ngài?"



"Ngài Windster ở đâu?"

"Ngài Galenos đang huấn luyện. Ngài có gì muốn nói với ngài ấy sao?"

"Đúng, hãy đưa ngài Windster đến đây. Ta có chuyện muốn nói với cậu ta. Và ta muốn ngươi mang đến đây một ít bánh quy nữa."

"Tôi hiểu rồi, thưa ngài" ông quản gia già trả lời. Sau đó ông cúi chào và rời khỏi phòng mà không có bất kỳ hành động không cần thiết nào.

Không dõi theo ông cho đến khi ông dời đi, Karmeut lấy trái cây Rainelle mang đến và bỏ vào miệng. Vị chua chua và ngọt ngào dường như xoa dịu cái đầu đang nhức nhối của anh.

Anh đang chìm đắm trong suy nghĩ khi vuốt ve bộ lông đen mượt mà. Bây giờ Karmeut chỉ có một lựa chọn duy nhất. Anh đã thức tỉnh sức mạnh của sói trong huyết thống. Ngoại trừ những người dân và quý tộc đã thề trung thành với anh, không ai mà anh có thể tin cậy được. Các thành viên trong gia đình Hoàng gia thậm chí còn cần đề phòng hơn thế nữa vì họ đang hướng ngai vàng.

"Ngoại trừ ngươi"

"Không có ai tôi có thể tin tưởng ngoài ngươi" Karmeut lẩm bẩm những lời này, vuốt ve bộ lông mượt mà của Rainelle.

Đôi mắt đẹp màu tím đang nhìn chằm chằm vào anh. Nhận được ánh mắt trong trẻo, hoàng tử nở một nụ cười mệt mỏi.

Quạ kêu một tiếng nhỏ, con quạ đậu lên vai Karmeut.

Sau đó, nó như thể đang an ủi anh, nó nhẹ nhàng dụi cái mỏ đen vào má anh, khiến anh bật cười.

"...cảm ơn vì sự an ủi."

Cái này là cái gì? Tại sao tôi lại cảm thấy thư giãn thế này? Đây có phải là lý do tại sao con người muốn nuôi động vật? Nhưng mặc dù tôi đã nuôi đủ loại động vật quý hiếm trong Hoàng cung nhưng tôi lại không cảm thấy như vậy.

Những suy nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu Karmeut khi,

*Cộc cộc cộc*

"Hoàng tử, xin thứ lỗi."

"Vào đi."

Karmeut vuốt ve lưng Rainelle khi anh nhìn Galenos, người mặc đồng phục hiệp sĩ, chào anh một cách lịch sự.

Hoàng tử, người im lặng một lúc trong khi tận hưởng bộ lông mịn màng, mở miệng chào Galenos đang chờ đợi lời nói của mình.

"Tình hình hiện tại trong Cung điện Hoàng gia thế nào?"

"...ý ngài là kể từ khi điện hạ mất tích ở bãi săn phải không?"

"Ừ. Ta có bị coi là mất tích không?"

"Đúng vậy, thi thể của các hiệp sĩ đã được tìm thấy, nhưng chỉ có thi thể của ngài là không thể tìm thấy nên mọi chuyện được kết luận như vậy. Mọi người quả thực đã tập trung tìm kiếm, nhưng......"

Karmeut dường như đoán được diễn biến ngay cả khi anh không bảo Galenos kể lại. Anh nghĩ đến những lời đó với một nụ cười giễu cợt.

"Họ không phải là người phù hợp phải không? Đi cùng với người của Luwellin?"

"—vâng, đúng vậy. Tam hoàng tử đã nói với Bệ hạ "Là 1 người em trai làm sao tôi có thể đứng yên khi anh trai mình đã mất tích? "

Ngươikhông biết nếu hành động như vậy thì rõ ràng là hắn đang cố ý hại ta sao?"

Không khó để đoán rằng Cha của anh, Hoàng đế sẽ đồng ý với một đề nghị kỳ quái như vậy.

Người sống sót sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo.

Trước đây, Karmeut hẳn sẽ bực bội vì hành động đó, nhưng bây giờ thì không. Vì anh ta có răng nanh và móng vuốt mà trước đây anh ta chưa từng có nên anh ta có thể nhắm đến một cơ hội.

Một cơ hội để cắn vào cổ đứa em ngu ngốc đã nhe răng ra để giành lấy ngai vàng với anh.

Người sống sót sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo.

Không, thông thường, cuộc tìm kiếm sẽ bắt đầu. Sẽ chính xác hơn là vì Luwellin có mệnh lệnh nào đó nên rất có thể việc bắt đầu tìm kiếm đã bị hoãn vì nhiều lý do.

"—Hmm. Hãy quay lại thủ đô và nói với Bệ hạ rằng tôi còn sống."

Galenos ngạc nhiên trước lời nói của hoàng tử đến nỗi có thể thấy cơ thể anh ta run lên. --Galenos là người không bao giờ bị lay động, nên chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên khi thấy anh ấy như thế này.

"Ổn cả chứ? Khi Tam hoàng tử phát hiện ra ngài còn sống, hắn sẽ---"

"Ta chắc chắn hắn sẽ giở trò gì đó...nhưng không phải bây giờ. Dù có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng đã tự mình nói với Bệ hạ rằng hắn lo lắng cho ta, nên hắn sẽ trực tiếp chọn nhóm tìm kiếm." ... Hiện tại hắn đã làm như vậy, ngươi không thể công khai tỏ thái độ miễn cưỡng, ngược lại, ngươi sẽ phải ép mình tiếp đón người của hắn."

Ngay cả khi đó là một đứa em trai ngu ngốc thì hắn cũng sẽ không làm vậy. Không. Ngay cả trong trường hợp đó, những quý tộc ủng hộ Luwellin sẽ can ngăn anh ta.

Nếu họ còn có một bộ óc nhỏ thì câu trả lời là lùi lại và chờ đợi một tương lai đầy hứa hẹn sẽ có khả năng hơn.

Chà, nhân cơ hội này để làm lung lay vị trí của Luwellin là một ý tưởng không tồi--- nhưng thật không may, không có bằng chứng nào cả.

Bằng chứng cho thấy Luwellin đã gài bẫy Karmeut và cố gϊếŧ anh. Không. Ngay cả nếu có, rõ ràng là hắn sẽ kéo dài thời gian khi cố gắng tìm ra lỗi sai bằng sự nghi ngờ và thao túng.

Tuy nhiên, bây giờ không cần thiết phải tập trung vào bằng chứng nữa. Trước khi Karmeut thức tỉnh sức mạnh của mình, hắn đã tiêu hủy bằng chứng thực sự rồi...

Nhưng bây giờ, điều đó sẽ không xảy ra nữa.

***