Chương 4.2: Muốn hôn anh

Man Vân không còn cách nào khác đành phải nói câu xin lỗi với tài xế, thanh toán tiền xong cô nhanh chóng đuổi theo Tần Dịch.

"Tần tổng, thật sự rất cảm ơn anh, đưa đến đây là được rồi."

Hôm nay Tần Dịch thực sự có chút kỳ quái, Man Vân trong lòng thấp thỏm, không biết phải đối phó với Tần Dịch uống say này như thế nào.

Tần Dịch không trả lời, đi đến dừng lại trước cửa tòa nhà nơi cô ở, như thể đang chờ cô mở cửa.

Khóe miệng Man Vân co giật một hồi. Trước kia tăng ca muộn, Tần Dịch cũng đã mấy lần đưa cô về nhà, biết địa chỉ cũng là chuyện bình thường, nhưng tại sao đến tòa nhà của cô ở nơi nào cũng biết?

Tần Dịch thấy cô không mở cửa, thản nhiên nói: "Tôi bảo Dương Hạo đến đây đón tôi. Ước chừng từ nhà cậu ta lái xe đến Vụ Vân cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ."

Ý là bây giờ anh không có nơi nào để đi, cho nên về tình về lý thì cô nên mời anh lên nhà ngồi một chút sao?

Ngồi taxi về không được sao? Còn phải kêu người tới đón?

Man Vân cảm thấy bất lực, cũng không thể để ông chủ đã đưa mình về nhà đứng ở cổng tiểu khu hứng gió lạnh mà chờ xe tới đón đúng không? Cô đành phải rất không tình nguyện tạm thời chứa chấp Tần Dịch.

Tận Dịch ngược lại rất không khách khí, vừa vào cửa liền thản nhiên đi tham quan "tổ ấm tình yêu" của cô và chồng cũ.

Man Vân cũng không còn cách nào, cô đi pha một cốc nước nóng, lúc quay lại liền nhìn thấy Tần Dịch đang đứng ngắm bức ảnh của cô treo trên tường.

"Đây là cô?"

Tần Dịch chỉ vào bức ảnh treo trên tường chụp một cô bé mang váy đỏ đang cười ngây ngô hỏi.

Cái tạo hình kia thực sự quá ngu ngốc, Man Vân xấu hổ cười: "Vâng, là tôi."

"Chụp ở núi Di Lệ đúng không?"

"Hả? Cái này cũng nhìn ra được sao?"

Man Vân bước nhanh về phía trước nhìn kỹ bức ảnh một chút, lúc chụp tấm hình này cô khoảng tám chín tuổi, ảnh chụp không phải là chụp toàn cảnh, phía sau chỉ có mấy cái gốc cây, kiểu này mà cũng có thể nhìn ra là nơi nào? Dù sao thì cô cũng không nhìn ra, cười cười nói: "Thị lực của Tần tổng thật tốt, đúng là núi Di Lê."

Tần Dịch nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một hồi, sau đó lại nhìn về phía Man Vân, ánh mắt sắc bén ảm đạm như đêm khuya, lấp lóe không rõ. Man Vân có chút sởn tóc gáy: “Tần… Tần tổng, uống chút nước trước đi."

Man Vân vội vàng đưa nước nóng sang, Tần Dịch uống một hớp, cũng không tiếp tục đánh giá cái "tổ ấm hạnh phúc" của cô nữa, mà là trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha. Man Vân không dám ngồi, quy quy củ củ đứng ở bên cạnh, chờ anh lên tiếng.

"Chồng cô sao?"

Tần Dịch nhướng nhướng lông mày, Man Vân nhìn theo tầm mắt của anh, trên chiếc tủ thấp có đặt một bức hình của cô và Khổng Huy chụp chung. Trong ảnh cử chỉ của hai người không hề thân mật, chỉ đơn giản là sóng vai đứng cạnh nhau, khi đó hai người chỉ vừa mới yêu đương, gương mặt đều mang theo vẻ đẹp đẽ trong sáng. Bức ảnh đó trông cô rất đẹp, cho nên cô tính toán đợi khi chuyển nhà sẽ cắt Khổng Huy ra giữ lại làm kỷ niệm, nhưng lúc này lại cảm thấy có chút chướng mắt. Man Vân nhìn nó, nhẹ nhàng gật đầu.

"Nɠɵạı ŧìиɧ?"

Tần Dịch nhìn chằm chằm Man Vân gương mặt tràn đầy lưu luyến nhìn bức ảnh hỏi.

Man Vân suy nghĩ chốc lát sau đó nhẹ gật đầu.

"Hừ."

Tần Dịch cười lạnh một tiếng. Anh kéo Man Vân đang đứng bên cạnh mình đến ghế sô pha, lật người lại rồi đè cô xuống ghế: "Cho nên cô đi tìm đàn ông để chà đạp mình là vì muốn trả thù anh ta sao?"

Một luồng hormone mang mùi vị nam tính nồng đậm trộn lẫn với mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập trong hơi thở của cô.

Man Vân nhìn Tần Dịch ở khoảng cách rất gần, trên môi Tần Dịch mang theo tia giễu cợt, cô nuốt xuống một miếng nước bọt m. Khổng Huy là gay, cho nên không thể trả thù anh ta bằng cách đi tìm đàn ông được. Cô muốn đi tìm đàn ông chẳng qua cũng chỉ là vì một chút lòng tự trọng của phụ nữ mà thôi. Hơn nữa cô là một người phụ nữ đã lập gia đình, sau này yêu đương thêm lần nữa mà bị phát hiện vẫn còn là xử nữ thì thật xấu hổ.

Cô không biết phải mở miệng như thế nào, Tần Dịch vẫn cứ nhìn chằm chằm cô như vậy. Man Vân nhìn đôi môi mỏng khẽ mím lại của anh, đầu cô bắt đầu có chút choáng váng, cũng không biết đây là do di chứng của mấy loại rượu linh tinh cô uống lúc trước để lại hay là tâm tư đã bị Tần Dịch mê hoặc. Cô nửa choáng nửa mơ hồ nhìn mắt môi của anh, bỗng nhiên rất muốn hôn lên. Tần Dịch cũng có thể là gay, gay mà bị phụ nữ hôn có phải sẽ cảm thấy rất ghê tởm không?