Chương 4.3

Cô cùng Khổng Huy đã từng hôn qua, nhưng cũng chỉ là bốn cánh môi chạm nhau mà thôi. Cô trước đây từng nghĩ Khổng Huy là vì tôn trọng cô, muốn đợi đến sau khi kết hôn. Sau khi kết hồn liền biết là anh ta bất lực, cũng không nghĩ sẽ đi kí©h thí©ɧ anh ta. Hiện tại cô mới biết được, Khổng Huy căn bản là không muốn chạm vào phụ nữ, cho nên khi cùng cô chạm môi cũng chỉ vẻn vẹn một giây, đồng thời sau khi hôn cô xong cũng tỏ ra mất tự nhiên. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó anh ta đã nhẫn nại đến cực hạn rồi đi.

Cô không ngờ rằng chính mình lúc trước lại ngốc đến như vậy, còn tưởng rằng là anh ta đang tôn trọng mình.

Vậy nên, việc gay tiếp xúc với phụ nữ thật sự khó tiếp nhận như vậy sao? Cô muốn thử xem, cô lợi dụng chút rượu còn sót lại mà lớn mật nghĩ như vậy, cũng lập tức làm theo suy nghĩ, cô nâng mặt Tần Dịch lập tức hôn lên.

Tần Dịch rõ ràng là khẽ giật mình, nhưng không đẩy ra, đôi mắt lạnh của anh khẽ mở nhìn cô, để tùy ý cô đỏ mặt mà liếʍ rồi lại gặm cắn môi mình.

Hôn một hồi lâu Man Vân cũng không dám đem đầu lưỡi tiến vào. Tần Dịch không đẩy cô ra, nhưng cũng không có bất cứ hành động nào khác khiến cô có chút bất đắc dĩ. Hôn một hồi liền thu môi lại, cô không dám nhìn Tần Dịch, mà là lén lút bỏ qua anh liếc nhìn bức ảnh ở phía sau. Chẳng lẽ năng lực tiếp nhận phụ nữ của gay là khác nhau? Hay là anh bị bất lực?

Tần Dịch nhìn thấy hành động của Man Vân liền cười lạnh một tiếng. Man Vân nhìn về phía đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh, quanh thân thể như bị khí lạnh bao phủ, không khỏi rùng mình một cái.

"Yêu anh ta đến vậy sao? Hôn người đàn ông khác nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến anh ta."

Yêu sao? Cô yêu Khổng Huy sao? Kỳ thật đến chính bản thân cô cũng không biết. Khổng Huy là một đối tượng không tệ, đây cũng là một trong những lý do ngay từ đầu cô chấp nhận sự theo đuổi của anh ta, một người ưu tú như vậy theo đuổi mình, bản thân còn muốn thế nào nữa?

Đồng thời cô là một người không có kinh nghiệm yêu đương, rất dễ dàng bị say đắm bởi sự tấn công lãng mạn như vậy. Nhưng lúc đối diện với Khổng Huy, cô dường như chưa từng mặt đỏ tim run như những gì người khác mô tả, cũng không có loại tâm trạng loạn như hươu chạy.

Mặc dù các phương diện của Khổng Huy đều không tệ, nhưng lại có cảm giác không thể nào đi sâu vào trong lòng của anh ấy, đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho tìm cảm của cô đối với anh ta không quá sâu đậm, đến mức sau này khi ly hôn rồi cô rất nhanh liền có thể từ bỏ.

Nhưng vậy là không yêu sao? Không thể phủ nhận rằng trong cô có tồn tại một loại tình cảm nào đó đối với Khổng Huy, mặc dù cô khôi phục rất nhanh, nhưng khi biết anh ta thích đàn ông cô cũng rất đau lòng. Đây có lẽ là vì sau khi về ở chung nên lâu ngày sinh tình? Hay là đang tham lam lòng tốt của anh ta đối với cô? Hoặc chỉ đơn giản là không muốn rời xa hương vị của nơi này. Chính bản thân cô cũng không thể rõ ràng.

Trong lúc Man Vân vẫn đang còn mê man, điện thoại di động của Tần Dịch vang lên. Anh nhấn nút nhận, ngắn gọn "ừm" một tiếng, nhàn nhạt nhìn cô một cái, rút khăn giấy trên bàn lau chỗ cô vừa hôn qua rồi không nói một lời rồi rời đi.

Chắc là Dương Hạo tới đón anh, Man Vân tỉnh táo hơn một chút liền lấy tay che mặt lại, cô đã làm cái gì vậy? Cô say rượu đi trêu chọc sếp? Hy vọng ngày hôm sau anh sẽ không nhớ kỹ chuyện này, nhưng liệu có thể không? Dù sao cô cũng nợ nhiều tiền như vậy, anh chắc là sẽ không buông tha cô dễ dàng đâu. Cô tâm phiền ý loạn mà đi ngủ. Nhưng không ngờ ngày hôm sau đi làm cô lại nhận được thông báo trở lại vị trí thư ký. Mặc dù nội tâm thấp thỏm, nhưng đây cũng được xem là một tin tức tốt, dù sao thì tiền lương cũng không giống nhau. Cô hít một hơi thật sâu, quyết tâm không làm ra mấy chuyện sai trái thêm lần nữa, vững vàng bước vào tầng ba mươi hai.