Chương 5.2

Tần Dịch có bệnh sạch sẽ cực cao, mặc dù là xử nữ, anh vẫn thấy bẩn. Anh thậm chí từng nghĩ, nếu như mình muốn tìm phụ nữ, chắc phải bồi dưỡng từ nhà trẻ, không được thì nuôi mấy bé chưa có kinh nguyệt cũng được. Nhưng anh lại không có sở thích yêu trẻ con. Mà ham muốn của anh cũng không nhiều, cho nên cứ kệ đấy. Chuyện tìиɧ ɖu͙© không sao cả, có cũng được không có cũng được.

Anh đưa tay nhéo mi tâm, vậy mà lại có suy nghĩ gì đó với một người phụ nữ vừa ly hôn sao? Một người phụ nữ bị người đàn ông khác thịt rồi, cô dựa vào đâu? Tâm trạng Tần Dịch vô cùng phức tạp, anh châm một điếu thuốc, nặng nề rít vài hơi, mới xua được chút bực bội đi.

Man Vân từ trong phòng làm việc đi ra cũng thở dài một hơi, trước đây ở trước mặt Tần Dịch, cô luôn cảm thấy lo lắng và áp lực, khiến tim cô đập mạnh lạ thường. Bây giờ ngoại trừ áp lực và lo sợ ra, tim cô vẫn đập nhanh hơn, là vì chột dạ nữa sao? Dường như ánh mắt sắc bén của anh có thể nhìn thấu bí mật sâu trong lòng cô. Không được, cô phải nhanh chóng tìm một người đàn ông để trấn an sự nhộn nhạo trong lòng mình mới được.

Tan ca, cô hẹn An Nhiên đi ăn cơm, An Nhiên nghe thấy Man Vân lóng ngóng nói mình muốn đi xem mắt, cô ấy rất vui vẻ nhận lấy nhiệm vụ này, nhanh chóng sắp xếp cho cô cuối tuần đi ăn với một nhân viên văn phòng có vẻ ngoài ưa nhìn, ai ngờ thứ sáu lại nhận được thông báo, phải đi công tác cùng Tần Dịch.

Mặc dù hơi ủ rủ, nhưng không còn cách nào khác, phục vụ Tần Dịch là công việc cơ bản của cô. Nhưng sai số này vô cùng kì lạ.

Nói là đi công tác, nhưng Mạn Vân thấy không khác gì đi nghỉ phép. Tổng cộng có bốn thư ký cùng tới, chỉ có cô là nhàn nhất, ngoại trừ ngày đầu tiên tới đây gặp một khách hàng ra, trên cơ bản chỉ có nằm phơi nắng ngoài bãi cát và tận hưởng gió biển. Cuộc sống như thế quả thực không nên quá thoải mái. Theo từng luồng gió biển nhẹ nhàng mằn mặn thổi qua, dường như bóng ma tâm lí cuối cùng sau khi ly hôn cũng bị thổi tan.

Tần Dịch vẫn luôn bận rộn làm việc công việc với các thư ký khác, tới hôm nay anh mới cho mọi người và Man Vân cùng tới bờ biển để nghỉ ngơi.

"Man Vân, sếp quan tâm cô quá, cô xem mấy hôm nay chúng tôi bận túi bụi, có một mình cô được ở đây tắm nắng" Trương Hằng cũng là thư ký giống cô, anh ta gác tay lên cạnh ghế Man Vân đang nằm rồi trêu chọc cô.

"Trương Hằng, anh cũng đừng ghen tị, cả tầng của chúng ta chỉ có một em gái là Man Vân, để ý cô ấy hơn một chút cũng là điều đương nhiên" Người đàn ông nằm ở ghế bên phải cô cong môi liếc nhìn Man Vân một cái: "Chỉ là chủ tịch Tần không giống một người biết thương hoa tiếc ngọc."

"Ôi, các cậu nói xem, có phải giám đốc Tần thích…" Trương Hằng đứng dậy chỉ chỉ mấy người trợ lý nam, sau đó lại nhướng mày đầy ẩn ý liếc qua chỗ Man Vân, tiếp tục nói: "Người phụ nữ đáng ghét?"

Bọn họ nhìn nhau một hồi, rồi cùng gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Ánh nắng rực rỡ rọi xuống khiến da người nóng rát, Man Vân mặc một bộ áo tắm liền thân khá bảo thủ, chỉ có hai chân trắng nõn lộ ra ngoài, lúc này đã hơi đỏ lên vì phơi nắng. Kính râm màu trà che đi hai mắt cô, che đi ánh mắt có chút chột dạ của cô, đêm qua cô lại mơ mộng xuân, hình thức và nhân vật đều cố định. Cũng không biết khi nào ác mộng này kết thúc.

Hình như tất cả mọi người đều nhìn ra xu hướng tính dục của Tần Dịch, tại sao mình còn có thể làm thế? Thực sự là đáng khinh. Mạn Vân lắc đầu, lại nghĩ tới hình ảnh khó xử trong mơ. Cô đưa tay sang bàn nhỏ bên cạnh càm ly nước sô-đa lạnh lên uống một ngụm, l*иg ngực và da dẻ mát hơn một chút.

Lúc nằm lại trên ghế, cô thấy một người đàn ông mặc quần bơi màu đen bó sát, cơ bắp cân xứng và cường tráng đi tới, đeo chiếc kính râm che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng không che nổi vẻ đẹp trai và khí chất áp đảo của anh.