Chương 5.3

Mái tóc hơi ướt, những giọt nước tinh khiết trượt theo sợi tóc xuống khuôn mặt, rồi từ cần cổ chảy xuống cơ ngực rắn chắc màu lúa mạch. Người đàn ông vẩy vẩy tóc, bàn tay vuốt lên, những sợi tóc xanh đen đi vào nếp.

Man Vân nuốt một miếng nước miếng, máu bắt đầu sôi trào, mới có một chút như vậy mà l*иg ngực cô đã nóng lên, giống như có thứ gì đó động vào trái tim cô, bộ ngực phập phồng kịch liệt, tim đập càng lúc càng nhanh, máu nóng cả người sôi sùng sục.

Man Vân che ngực, ổn định lại hô hấp, cô nhớ lại những gì tiểu thuyết miêu tả, tim đập như nai con chạy loạn thế này là tình yêu sét đánh. Cô có thuộc dạng vừa thấy anh đã yêu hay không thì không rõ lắm, cô chỉ biết bây giờ nhìn thấy người đàn ông để trần nửa người kia, tim cô không chỉ đập rộn lên, mà hô hấp cũng tăng nhanh, căng thẳng đến mức ngón tay cũng run, hơn nữa hạ thể còn đang tiết ra dịch nhầy đáng xấu hổ. Cô nghĩ, chắc đây cũng là rung động. Ít nhất thì cơ thể cô có xúc động.

Cách một cái kính râm, Man Vân trắng trợn nhìn người đàn ông vừa đi tới kia, vóc người to lớn, cơ thể khỏe khoắn, da thịt màu lúa mạch tràn đầy sức sống cũng rất có độ co dãn. Mỗi một bước anh đi, cơ bắp trên đùi nảy lên. Dưới ánh mặt trời, những giọng nước trên mái tóc và làn da lóe lên ánh sáng nhạt. Anh lạnh lùng như thiên thần hạ phàm, chậm rãi đi về phía cô.

Hình ảnh này rất là đẹp mắt, trái tim Mạn Vân căng thẳng, xem ra tối nay cô sẽ lại mơ thấy mộng xuân rồi.

Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, tim của cô lỡ mất một nhịp, sau đó đập càng lúc càng nhanh. Thực ra mỗi lần nhìn thấy người này cô đều có cảm giác như vậy, chỉ là không có cảm giác bị đánh vào thị giác mãnh liệt như ngày hôm nay. Trước kia cô nghĩ là do khí thế mạnh mẽ của đối phương gây ra, cho nên cô mới không tự chủ được mà sợ hãi và lo lắng, do đó tim đập mạnh lên, cũng không nghĩ đến những chuyện khác. Nhưng bây giờ hình như cô đã hiểu ra gì đó cho nên sau khi tiềm thức của cô được phá vỡ gông xiềng nhờ nụ hôn của cô với anh, thì cô mới không ngừng mơ như thế?

"Giám đốc Tần!" Mấy người thấy Tần Dịch đi tới, lập tức đứng dậy chào hỏi.

Đôi mắt đằng sau chiếc kính râm của Tần Dịch liếc nhìn Man Vân, nhìn tới đôi chân trắng nõn mà cô để lộ ra ngoài trong chốc lát, sắc mặt trở nên khó coi, lạnh lùng ừ một tiếng rồi tới một chỗ cách xa bọn họ mà nằm xuống.

Man Vân liếc nhìn Tần Dịch ở đằng xa, nếu ghét phụ nữ như thế thì sao phải gọi cô tới chứ?

Rõ ràng Man Vân cảm giác được, lúc quay lại vị trí công tác, thái độ của Tần Dịch đối với cô càng lạnh lùng xa cách hơn. Tuy rằng lúc trước chưa từng nhiệt tình, nhưng bây giờ hình như cứ thấy cô là ghét bỏ.

Ví dụ như lần này, chuyện công tác này vốn không rơi vào đầu cô, nhưng có một thư ký nam trong đoàn bận việc phải xin nghỉ, Tần Dịch có tổng cộng năm thư ký, vì bất đắc dĩ nên cô bị sắp xếp đi theo, cho nên cô mới không biết chuyện này, đến lúc đi mới được thông báo.

Mà đến chỗ này, ngoài trừ việc phải đón tiếp khách hàng của anh ra, cô không phải tiếp thêm ai nữa, bị ném qua một bên, đừng nói là đi theo Tần Dịch, ngay cả khách sạn của bọn họ cũng không gần nhau.

Là bởi vì ngày đó cô cưỡng hôn anh sao? Man Vân nghĩ rất có thể, đêm hôm đó không phải anh đã ghét bỏ rồi lau miệng sao. Vậy anh gọi cô tới để làm gì? Cảm thấy hiểu lầm cô, thực ra cô làm việc cũng không vượt quá giới hạn của anh, cho nên mới điều cô về lại? Hoặc là vì cô nợ anh quá nhiều tiền, hay là còn có nguyên nhân khác?

Bây giờ suy nghĩ của Mạn Vân rất hỗn loạn, miên man suy nghĩ không dừng lại được. Cô lại liếc mắt nhìn Tần Dịch đang gối đầu lên tay phơi nắng ở đằng xa, thở dài một hơi, đứng dậy đi tới chỗ quầy rượu.