Chương 8.1

Ngày hôm sau tỉnh lại, Man Vân mới biết mình lại có một giấc mộng xuân, hơn nữa giấc mộng xuân này lại còn liên quan đến Tần Dịch. Nhưng cảm giác hình như mãnh liệt hơn mấy lần so với lần trước, hơn nữa có vẻ như còn làm suốt cả đêm? Cô xoa xoa đầu, chắc chắn là vì ngày hôm qua nhìn thấy nửa thân trên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của người đàn ông kia, sao anh có thể hoàn mỹ như vậy chứ? Cho dù là ngũ quan trên mặt hay là từng cơ bắp trên cơ thể, tất cả đều khiến Man Vân không thể tự kiềm chế. Mỗi một biểu cảm, thực ra anh không có biểu cảm gì đáng nói, mỗi một ánh mắt đều khiến máu huyết cô xao động, loại cảm giác này dường như vẫn luôn tồn tại, chỉ là trước kia nó luôn ẩn giấu tận sâu trong lòng, không hề biểu hiện ra ngoài và cảm nhận rõ ràng như vậy.

Bàn tay theo thói quen lần mò dưới người mình, khô ráo, không hề ẩm ướt chút nào? Ở trong ấn tượng của cô, mỗi lần gặp phải giấc mộng xuân như tối hôm qua, khăn trải giường dưới người đều sẽ ướt một mảnh, cô không biết thực chất sau khi thủ da^ʍ lại có thể chảy ra nhiều dâʍ ɖị©ɧ như vậy, chỉ cảm thấy một khi đã mộng xuân, cơ thể đương nhiên sẽ tiết ra dịch thể.

Nhưng lần này lại không ướt? Cô khó hiểu nhấc chăn lên nhìn xem, trên tấm khăn trải giường không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào, cả người cô trần trụi, nhưng cơ thể lại không cảm thấy khó chịu, có lẽ sẽ không xảy ra quan hệ với đàn ông. Cô liếc nhìn xung quanh căn phòng một cái, sạch sẽ ngăn nắp, nội y, qυầи ɭóŧ và áo ngực được gấp gọn gàng dưới chân giường.

Man Vân đưa tay lên xoa xoa trán, ấn tượng cuối cùng của cô vào ngày hôm qua là bản thân đang tán tỉnh với một người nước ngoài trong quán bar, hình như sau đó còn gặp Tần Dịch. Tất cả những chuyên phía sau đều trở nên vụn vặt. Là ai đã đưa cô trở về? Cô nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra được. Sau khi thu thập xong xuôi, Man Vân đi đến trước quầy lễ tân hỏi thăm thì mới biết được là Tần Dịch đưa mình trở về, sau đó hình như cô có nôn mửa, sau đó người phục vụ đến giúp cô thay quần áo, nửa đêm lại nôn một lần nữa nên đã thay một bộ khăn trải giường mới, bọn họ cũng không rõ ràng lắm Tần Dịch đã rời đi từ lúc nào.

Huyệt thái dương Man Vân giật giật, mặc dù cô say rượu nhưng vẫn nhớ rõ đêm qua mình đã có một giấc mộng xuấn, không biết Tần Dịch đã rời đi từ lúc nào, cũng không biết liệu anh có phát hiện ra điều gì không? Hơn nữa cô còn nôn ngay trước mặt anh? Một người vốn đã ghét mình lại còn có thói quen ở sạch như anh lúc nhìn thấy cảnh tượng này sẽ có tâm trạng như thế nào đây? Trong lòng cô cực kỳ xấu hổ, không biết khi gặp lại nhau phải đối mặt với anh ra sao.

Kỳ nghỉ vui vẻ của cô còn một ngày nữa sẽ kết thúc, vào ngày này, cô mơ mơ màng màng không làm bất cứ chuyện gì cả mà chỉ làm ổ trong khách sạn. Ngày hôm sau, vừa mới sáng sớm tinh mơ, Trương Hằng đã gọi điện đến nói muốn đón cô đi đến sân bay. Trên đường đi đến sân bay, cô mới biết được ngày hôm qua Tần Dịch đã dẫn theo hai người thư ký khác bay ra nước ngoài, nói là chuyện hơi gấp gáp, anh cần phải đi giải quyết, trên đường đi còn trách móc Man Vân mấy câu, nói rằng cô đi hay không thực chất cũng không có gì khác biệt. Man Vân cũng nghĩ như vậy, có lẽ lần này sau khi trở về cô sẽ phải chuyển sang bộ phận khác, nhưng như vậy cũng được, đối với cô mà nói cách xa anh một chút cũng là một chuyện tốt.

“Man Vân, ngày mai tôi có thể mời cô ăn cơm được không?” Người đàn ông ngượng ngùng đưa Man Vân đến dưới lầu tiểu khu, run rẩy hỏi.

Man Vân nở nụ cười rạng rỡ: “Được chứ.”

Cũng không biết có phải vì nhu cầu cần gấp một bến cảng nào đó khiến cô không nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ hay không, cho nên mặc dù người đàn ông trước mắt này không phù hợp với tiêu chuẩn của mình nhưng cô vẫn bằng lòng thử một lần với anh ta. Có lẽ khi hai người ở bên cạnh nhau thực sự phù hợp thì sao?