Chương 10.1: Video tự sướиɠ

Tần Dịch cười lạnh một tiếng: “Không phải loại phụ nữ như vậy?” Anh đưa tay ra búng búng tàn thuốc: “Vậy cô nói cho tôi nghe xem, người phụ nữ đến quán bar tìm trai bao là loại phụ nữ như thế nào?”

“Tôi…” Man Vân muốn giải thích nhưng vừa mới thốt ra một chữ thì lại phát hiện cho dù mình nói bất cứ điều gì đi chăng nữa cũng cực kỳ cứng nhắc vô lực. Toàn bộ quá trình đã bị Tần Dịch bắt gặp, cô còn phải giải thích như thế nào đây?

“Nói như thế nào nhỉ, Man Vân, cô có thể bỏ tiền ra để làm loạn với đám trai bao đó, hoặc có thể tuỳ tiện làm loạn với bất cứ người đàn ông nào, nhưng lại không muốn tự thủ da^ʍ cho tôi xem, cô có ý gì đây?” Tần Dịch khẽ híp mắt mỉm cười, mặc dù cười nhưng lại khiến Man Vân cực kỳ sợ hãi, cô biết anh đang tức giận. Hoàn toàn khác với cơn bùng nổ lúc nãy, nỗi tức giận này xuất phát từ tận đáy lòng, mang theo sự tàn độc khát máu mà ngay cả chính anh cũng không thể phát hiện: “Ý là tôi không bằng đám trai bao đó, đúng không?” Nói xong một chữ cuối cùng, anh mắt của anh trở nên cực kỳ sắc bén, Man Vân sợ tới mức trực tiếp run rẩy.

“Tần tổng, tôi không có ý này, tôi…” Giọng nói của Man Vân run lên, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem phải nên trả lời như thế này, cô căng da đầu tiếp tục nói: “Tôi… Tôi chưa… Tôi chưa bao giờ làm điều đó.” Cô rụt đầu vào cổ, khuôn mặt đỏ bừng.

Thực ra Man Vân không hề nói dối, cô không có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©, cũng mới bắt đầu mộng xuân trong khoảng thời gian gần đây, hơn nữa việc vô thức thủ da^ʍ trong khi mộng xuân cô cũng không rõ ràng lắm.

Tần Dịch nhìn cô trong chốc lát, cầm lấy điện thoại trên bàn bấm bấm mấy cái rồi ném điện thoại lại trên bàn, lạnh lùng nói: “Mở ra xem đi.”

Man Vân không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt kia rất có sức uy hϊếp, cô căn bản không thể chống đỡ được, cộng thêm giọng điệu lạnh nhạt lúc này, tận sâu mới đáy lòng cô ớn lạnh. Anh muốn cô xem cái gì? Bảo cô xem phải thủ da^ʍ như thế nào sao? Video thủ da^ʍ? Không ngờ Tần Dịch lại có sở thích như thế này! Sau một lúc do dự, cô vẫn run rẩy cầm lấy điện thoại di động, mở màn hình ra, màn hình điện thoại không khoá, anh đã bật sẵn một tệp video, cô liếc nhìn thoáng qua Tần Dịch đang ngồi trên ghế, hít một hơi thật sâu rồi bấm nút play.

“A… Tần Dịch, mạnh thêm môt chút, mạnh thêm một chút nữa, tôi muốn, tôi muốn.”

Người phụ nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ loã lồ trên giường vặn vẹo giống như một con rắn, làn da đỏ bừng đến mức có thể nhỏ máu, tiếng rêи ɾỉ mềm mại dâʍ đãиɠ cắn nuốt lòng người, một ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đang cắm vào chỗ hồng hào mềm mại nào đó, ra ra vào vào. Bàn tay còn lại không ngừng xoa bóp đầu ngực trắng hồng, hình ảnh tương đối dâʍ đãиɠ, là video tự thủ da^ʍ của cô.

Bàn tay Man Vân run lên, điện thoại di động rơi xuống mắt đất, nhưng video vẫn đang phát, tiếng rêи ɾỉ phóng đãng của người phụ nữ vẫn còn vang vọng rất lớn.

“A… Chơi tôi đi, Tần Dịch, chơi tôi đi, chơi tôi thật mạnh vào!”

Cô nhanh chóng nhặt lên tắt video, khuôn mặt đỏ bừng như màu gan heo, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi. Nhìn cách bố trí của căn phòng chắc là khách sạn bọn họ đã ở trong lúc đi công tác, nói cách khác, đêm đó anh đã ở đó, không những không rời đi mà còn quay video lại. Còn bản thân cô lại vừa mộng xuân vừa tự thủ da^ʍ sao?

“Tôi… Tôi…” Man Vân liếʍ liếʍ khoé miệng khô khốc, không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

Tần Dịch dập tắt điều thuốc, đứng dậy đi đến trước mặt cô, ngón tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Đây chẳng phải là tự an ủi sao? Vừa dâʍ đãиɠ muốn làʍ t̠ìиɦ với tôi vừa hẹn hò lên giường với người đàn ông khác? Man Vân, cô thật dâʍ đãиɠ!”