Chương 9.4

Sau khi ra nước ngoài ngoài bình tĩnh hai tuần, anh tự nhận mình đã chỉnh đốn lại cảm xúc, nhưng lúc trở về, nghe Trương Hằng nói hình như Man Vân bị ốm, trạng thái của cô trong khoảng thời gian này cực kỳ kém cỏi, anh lại vứt bỏ lý trí chạy đến trước cửa nhà cô một lần nữa để xác nhận tình hình của cô, nhưng anh đã nhìn thấy gì?

Khi nhìn thấy cô và một người đàn ông khác đang lưu luyến tạm biệt nhau, trong lòng anh vô cơ bùng lên một ngọn lửa tức giận. Cô nhanh chóng tìm được nhà tiếp theo như vậy sao? Kiểu suy nghĩ nếu không ăn được thì sẽ đạp đổ này xông vào bộ não anh, thiêu đốt lí trí của anh.

Anh đã hạ quyết tâm muốn cắt đứt sạch sẽ với cô, nhưng cô lại dùng tư thế thấp kém này đến cầu xin anh, không thể phủ nhận rằng anh đã mềm lòng, hơn nữa thái độ khẩn cầu này khiến máu huyết anh xao động, ảnh hưởng đến lý trí.

Cảm xúc muốn cô thuần phục dưới chân mình hoà theo từng hơi thở khuếch tán vào trong mỗi một tế bào. Cô đã bị vấy bẩn, anh không thể có được cô một cách hoàn hảo, vậy thì hãy để cô hoàn toàn trở nên bẩn thỉu, thậm chí muốn cô sa đoạ đến mức trở thành sủng vật mặc anh chà đạp dưới chân. Không, hẳn là muốn biến cô thành một con rối ngoan ngoãn nếu anh cần anh cứ lấy, không cần lý trí, thậm chí không cần phải có nhận thức, chỉ cần là một nữ nô ɭệ nghe theo mệnh lệnh của mình.

Anh không muốn huỷ hoại cô, anh đã cho cô cơ hội, cho cô cơ hội trốn thoát, nhưng cô không những không rời đi mà thậm chí còn quỳ xuống cầu xin anh đừng để cô đi. Dáng vẻ khuất phục này đã kí©h thí©ɧ những hằng số thối nát trong người anh, anh đánh mất sự kiên nhẫn. Anh cho cô một cơ hội cuối cùng, nếu cô từ chối, anh sẽ buông tha cho cô, từ nay về sau hai người bọn họ sẽ không có mất cứ quan hệ gì nữa. Nhưng nếu cô đồng ý, vậy thì còn đường dẫn đến địa ngục này chính là tự cô lựa chọn, không thể oán trách người khác.

Đôi môi Man Vân run rẩy, cô không hề nghe nhầm, đúng như cô đã nghĩ. Nhưng những lời anh nói là có ý gì? Anh không chơi phụ nữ, cũng không muốn chơi phụ nữ, anh muốn nhìn cô tự thủ da^ʍ chỉ vì tò mò thôi sao? Một gã đồng tính nảy sinh sự tò mò về cơ thể của phụ nữ là vì người đó không thể, chỉ có thể dựa vào cách nhìn một người phụ nữ thủ da^ʍ để an ủi lòng mình?

Mạn Vân hít một hơi thật sâu rồi đứng thẳng người, giọng điệu bất cần đời của Tần Dịch khiến cả người anh cũng mang theo một chút gì đó tuỳ tiện buông thả. Một Tần Dịch như vậy hẳn sẽ khiến người ta chán ghét, nhưng cô lại vô thức muốn làm theo ý anh, khoả thân trước mặt người đàn ông này, để anh nhìn thấy vẻ đẹp của mình, đặc biệt người này còn là người đàn ông mình thích, trong lòng cô thậm chí còn có chút mong chờ. Man Vân xoắn xuýt đầu ngón tay, cực kỳ khinh thường bản thân lại có suy nghĩ như vậy? Tận sâu trong xương cốt của cô thực sự rất đê tiện sao?

“Tần tổng, những chuyện khác… Cho dù bất cứ chuyện gì cũng được, ngoại trừ chuyện này.” Mạn Vân ngừng lại một chút, khuôn mặt càng lúc càng đỏ bừng: “Tôi không phải là loại phụ nữ như vậy.”

Sau khi nói xong, cô đưa mắt nhìn về phía chậu lan đuôi cáo cách đó không xa. Chậu lan này là do cô giúp Tần Dịch đưa đến, lúc đó cô cảm thấy trong văn phòng lạnh lẽo này vẫn lên có một ít cây cối mới đẹp, chậu hoa lan này được cô chăm sóc rất tốt, lá xanh tươi tốt rậm rạp, đặt ở đó để nó từ từ phát triển. Phòng làm việc của Tần Dịch trông như thế nào cũng không liên quan đến cô, tại sao cô phải nhiều chuyện như vậy? Thực ra tình cảm của cô dành cho anh cũng đang không ngừng được nuôi dưỡng và lớn lên trong vô thức giống như chậu hoa lan này chăng?