Chương 14.1

Lúc Man Vân tỉnh lại, cô đang nằm ngủ trên một chiếc giường mềm mại thoải mái, ôm gối đầu cọ cọ một chút, lúc đầu cô tưởng bản thân đang ở trong nhà mình, nhưng mùi hương này không đúng lắm. Hương vị lạnh lẽo kí©h thí©ɧ dây thần kinh của cô. Nhớ lại hành động đáng xấu hổ của mình trước đó, khuôn mặt Man Vân lập tức đỏ bừng, cô liếc nhìn xung quanh một vòng, toàn bộ căn phòng đều có màu trắng giống như phòng bệnh, trong nhà tắm cách đó không xa vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Man Vân nuốt nuốt nước miếng, Tần Dịch đang tắm rửa? Cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh chỉ cách cô một bức tường! Dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh trông như thế nào? Thứ đồ kia của anh trông như thế nào? Man Vân không ngừng tưởng tượng.

Một tiếng cạch vang lên, âm thanh mở cửa nhẹ nhàng kéo lý trí của cô trở lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì Tần Dịch đã quấn một chiếc khăn tắm xuất hiện trước mắt cô. Man Vân vẫn chưa suy nghĩ xong nên nói cái gì thì đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng trước sau như một của Tần Dịch: “Tỉnh rồi sao còn chưa đi?”

Man Vân lấy lại tinh thần, cô đã hoàn thành yêu cầu của anh, có thể tiếp tục ở lại làm việc, cũng không còn nợ nần Tần Dịch nữa, đây là một kết quả rất tốt.

Cô ngó nghiêng xung quanh bắt đầu tìm kiếm quần áo của mình khắp nơi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy chúng ở trên ghế sô pha bên mép giường, liếc nhìn Tần Dịch vẫn đang đứng đó nhìn mình, Man Vân quấn chăn xuống giường đi lấy quần áo.

Tần Dịch nhìn cô rồi cười lạnh một tiếng: “Có phải chưa từng nhìn thấy đâu, che cái gì chứ?” Nói rồi, anh đi đến trước tủ quần áo, bắt đầu mặc quần áo của mình.

Man Vân ngây ngốc đứng đó, người này đúng là không thấy ngại chút nào, ngang nhiên thay quần áo trước mặt cô, thực sự không coi cô ra gì.

Bởi vì khoảng cách có hơi xa, Tần Dịch lại đưa lưng về phía cô nên cô không thể nhìn thấy dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trực diện của Tần Dịch trông như thế nào, chỉ nhìn thấy bờ mông săn chắc sau khi anh kéo khăn tắm xuống, không trắng, có màu lúa mạch giống như màu da của anh, vễnh lên, một cảm giác rất mạnh mẽ. Man Vân vô thức nuốt nước miếng một cái, cảm thấy thực sự rất quyến rũ, chỉ muốn bước đến chạm vào một cái.

Tần Dịch mặc xong quần áo xoay người lại nhưng vẫn thấy Man Vân đờ đẫn ngồi ở đó, anh nhíu chặt chân mày, giọng nói cực kỳ lãnh đạm: “Không muốn đi?”

“Không, không phải, không phải.” Man Vân nhanh chóng nhảy xuống giường bắt đầu mặc quần áo, bởi vì anh đã từng nhìn thấy nên cũng không cần phải ngại ngùng như vậy nữa, cũng may nội y vẫn còn mặc trên người. Cô vừa mặc quần áo vừa khinh bỉ bản thân mình lại có thể mê trai vào thời điểm này, nhìn người đàn ông kia mặc quần áo đến ngẩn người, nhưng dáng vẻ anh mặc quần áo thực sự rất đẹp, vừa gợi cảm vừa tao nhã. Tuy nhiên, tất cả những thứ này đều không liên quan đến cô, sau này bọn họ sẽ không có bất cứ ràng buộc gì nữa, cô muốn vứt bỏ mọi thứ sang một bên, nghiêm túc làm tốt công việc của mình, không thể vi phạm chạm vào điểm mấu chốt của Tần Dịch một lần nữa, bà ngoại… Bà ngoại cần cô.

Bây giờ dường như cô đã hơi hiểu rõ tại sao trước đó mình luôn vô thức chạm vào điểm mấu chốt của Tần Dịch, cô muốn thu hút sự chú ý của anh, không ngừng thăm dò xem anh sẽ phản ứng như thế nào, muốn biết đối với anh mà nói bản thân mình có gì đặc biệt không. Đáp án cực kỳ rõ ràng! Không thể! Xu hướng giới tính của anh có vấn đề, hoặc đơn giản là bất lực. Có lẽ đó chính là nguyên nhân tại sao anh ghét cô, à không, nguyên nhân anh ghét phụ nữ, lấy việc làm nhục phụ nữ để mua vui cho mình, tâm lý biếи ŧɦái. Cô có thể cảm nhận được anh thậm chí còn khinh thường và phỉ nhổ phụ nữ.