Chương 16.2

Tuy rằng, Tần Dịch trông rất bình tĩnh, nhưng cô cảm thấy anh muốn nuốt chửng cô.

“Bò lên trên bàn.” Tần Dịch xoay người ngồi trở lại ghế.

Man Vân đứng yên ở đó không nhúc nhích, cô đang rối rắm nên cởϊ qυầи áo trước hay là trực tiếp bò lên trên bàn. Anh không nói rõ ràng nên cô hoàn toàn không biết ý anh thế nào. Sáng nay lúc cởϊ qυầи cô đã bị anh la rầy rồi.

“Sao thế, không muốn à?” Tần Dịch lấy di động ra nhìn thoáng qua, sau đó ném lên bàn: “Nếu tốc độ cô nhanh một chút, thì có lẽ vẫn kịp buổi hẹn tối nay đấy.”

Man Vân giật thót, đi đến bên bàn rồi bắt đầu cởϊ qυầи áo. Ánh mắt Tần Dịch bừng lửa giận, lòng bàn tay niết tay vịn của ghế, sức lực rất lớn, các khớp xương và gân xanh đều nổi lên do dùng sức quá mức.

“Man Vân, cô thật bạc tình. Mới ly hôn không lâu, đã khó nhịn lên giường cùng người đàn ông khác!” Giọng nói châm chọc cổ quái, khiến người khác nghe rất khó chịu.

Man Vân phớt lờ những lời tổn thương của anh, nhanh chóng cởϊ qυầи áo. Chẳng mấy chốc, cô đã lột sạch sẽ, chỉ còn lại áo con và qυầи ɭóŧ. Cuối cùng, cô cởi nốt qυầи ɭóŧ hất lên trên đất, ngồi xuống trước mặt anh.

Cô mở chân ra đặt lên trên bàn, tách môi cánh hoa bắt đầu tự mình sờ.

Tần Dịch nổi giận đùng đùng, siết chặt cổ tay cô, ngăn động tác tay của cô lại: “Cô nóng lòng muốn lên giường với người đàn ông khác thế cơ à?”

Man Vân cũng tức giận, giọng nói hơi lớn: “Tổng giám đốc Tần, tôi là loại người gì hay hẹn hò lên giường với ai, liên quan gì tới anh chứ. Anh muốn xem tôi tự an ủi, vậy tôi sẽ làm cho anh xem, không được ư?”

“Được, rất tốt.” Tần Dịch giận quá bật cười, anh hất tay cô ra, rút một điếu thuốc ra châm rồi hít thật sâu vào phổi.

Man Vân nói xong mới cảm thấy hối hận, liếc nhìn di động bên cạnh mong. Cô đang tự tìm chết đây mà, nghĩ ngợi một lát cô khẽ lên tiếng: “Xin lỗi.”

L*иg ngực Tần Dịch phập phồng hơi nhanh, thậm chí liên tục hút hết hai điếu thuốc cũng không an ủi được cảm xúc của anh: “Xin lỗi cái gì chứ, cô nói rất đúng. Tôi không quản được việc cô lên giường với ai, bắt đầu thôi.”

Trái tim Man Vân chùng xuống, hơi ấm ức muốn khóc. Cô nhìn anh với vành mắt đỏ hoe, thò ngón tay sờ cánh môi mềm mại đã ướt dầm dề.

Tôi là đường phân cách nói đỡ anh Tần đôi câu.

Anh Tần chán ghét phụ nữ là có nguyên do, mặt sau sẽ nói đến. Tôi biết anh Tần rất đáng ghét, nhưng tác giả lại thích loại đàn ông kiêu ngạo như vậy, ha ha ha.

Có phải đàn ông xấu xa rất hấp dẫn đúng không?

Có một người bạn nói rằng cảm giác anh Tần chẳng hiểu gì cả, nhưng thật ra không phải như vậy. Quả thật, anh là cún độc thân, không có kinh nghiệm thực tiễn. Nhưng kiến thức lý luận lại rất phong phú, hãy tin tôi. Bây giờ, anh cần từ từ mới có thể dỡ bỏ hàng phòng ngự tâm lý, tiến dần từng bước nên mọi người đừng nóng vội.