Chương 3.2: Chọn lấy một người

Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy ngắn dẫn ba người đàn ông tiến vào để cô lựa chọn.

Người đầu tiên trông trắng trẻo và sạch sẽ, nhã nhặn lại nhút nhát, hơi giống với Khổng Huy, không được không được. Cô khoát khoát tay với người đàn ông đầu tiên, người đàn ông này đi ra ngoài.

Người đàn ông thứ hai đẹp trai đến tỏa nắng, nhìn qua có vẻ còn khá trẻ, hình như đang là sinh viên đại học, loại chuyện vấy bẩn đóa hoa của Tổ quốc này cô không làm được. Lắc lắc đầu, người đàn ông này lại đi ra ngoài.

Người cuối cùng là người đẹp trai nhất, làn da có màu đồng, mang dáng vẻ của một người đàn ông thành thục, để râu ngắn, kết hợp với nụ cười quyến rũ cùng ánh mắt dụ người. Quả thật là một tên lãng tử phóng đãng không hề bị trói buộc. Nhưng Man Vân vẫn lắc đầu, không được không được, không phải mẫu người mà cô thích, đã tốn nhiều tiền như vậy cô phải chọn người mà cô ưng ý.

Cô gái dẫn người vào hơi bất lực, sau đó lại đổi thêm hai lượt người cho cô nhưng cô vẫn không hài lòng. Cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể trực tiếp hỏi mẫu người như thế nào mới có thể khiến cho cô vừa ý.

Man Vân suy nghĩ một chút, trong đầu vẽ ra hình dạng của một người giả lập: "Tôi thích người thành thục, ổn trọng một chút."

Cô tiếp tục suy nghĩ: "Có thể không cần quá đẹp trai, nhưng nhất định phải có khí chất, mang theo vẻ cao ngạo và lạnh lùng."

Chứ còn gì nữa? Để xứng đáng với số tiền mình bỏ ra, cô vắt kiệt tế bào não để suy nghĩ: "Bá đạo một chút, mạnh mẽ một chút, là kiểu người từ trên cao nhìn xuống đều khiến người khác không nhịn được mà phải ngưỡng mộ."

Man Vân nói xong, nháy mắt mấy cái nhìn người phụ nữ đang cau mày ở trước mặt.

Một lúc sau, người phụ nữ nói: " Mẫu người cô nói không phải là một nam PR mà là ông chủ của một tập đoàn."

Người phụ nữ thở dài: "Để tôi đi tìm thử cho cô xem."

Nói xong cô ta lắc đầu đi ra cửa.

Man Vân nuốt nước bọt, tìm một nam PR ưng ý khó đến vậy sao?

Qua một lúc lâu, Man Vân đã hát được mấy bài, người phụ nữa kia mang theo một người đàn ông tiến vào. Khi đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông đó nhìn lướt qua cô, tay cô run lên một cái, microphone trực tiếp rơi xuống đất. Vừa rồi cô đã dựa vào Tần Dịch để đưa ra yêu cầu sao? Tuy rằng người đàn ông trước mặt không giống với Tần Dịch, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút tương tự.

Người phụ nữ nhìn thấy phản ứng của Man Vân liền biết là đã tìm đúng người, cô ta cười cười rồi đi ra cửa, để hai người ở lại trong phòng riêng.

Sau khi người đàn ông ngồi xuống, Man Vân phản xạ có điều kiện định cúi đầu trước anh ta.

Người đàn ông mỉm cười, cầm bao thuốc lên rồi rút ra một điếu: "Có làm phiền em không?"

Man Vân lắc đầu nguầy nguậy. Tần Dịch sẽ không hỏi một câu như vậy. Không thể giải thích được, tại sao cô lại nghĩ đến Tần Dịch? Hay là vì hai người quá giống nhau?

Người đàn ông châm thuốc, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Đến đây ngồi đi."

Bời vì từng phải phục vụ ba năm, Man Vân ngoan ngoãn ngồi xuống, người đàn ông đặt tay lên eo cô một cách tự nhiên rồi xoa nhẹ hai cái, toàn thân Man Vân hơi run lên.

Người đàn ông mỉm cười: "Em rất nhạy cảm."

Anh ta ghé vào tai Man Vân, thổi một ngụm khí: "Đây là lần đầu tiên em đến nơi như thế này sao?"

Tần Dịch không nhất định sẽ không nói ra những lời như vậy, Man Vân lắc lắc đầu, tại sao lại nghĩ tới Tần Dịch nữa?

Người đàn ông trước mặt này có ánh mắt dịu dàng, bên môi luôn mang theo nụ cười, bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên mờ ám. Man Vân nhíu mày một hồi, ngay lúc động tác của đối phương có dấu hiệu tiến thêm một bước liền đẩy người ra: "Thật xin lỗi, tôi muốn đi vệ sinh."

Người đàn ông vừa định mở miệng nói trong phòng này có nhà vệ sinh, Man Vân đã tông cửa xông ra ngoài.

Sau khi đến nhà vệ sinh Man Vân không đi vào, thay vào đó cô đi đến bồn rửa tay công cộng hứng nước hất mạnh lên mặt, mặc kệ trên mặt có trang điểm hay không, bây giờ cô cần phải tỉnh táo lại.