Chương 2

-Nè, cậu làm gì mà kéo tay mình vậy hả?

-Cho cậu ở đó để cậu làm chuyện xằng bậy sao?

-Này này…tớ ít nhiều cũng là người lớn. Tự khắc biết gì nên làm, gì không nên làm!!

Vũ Duy chề môi khinh bỉ thẳng thừng bỏ cậu giữa sân trường mà tiến vào lớp. Đến cửa lớp Vũ Duy còn chưa bước vào đã bị cậu vồ vã đè ngay lối đi hành lang

-Cái thái độ chề môi kia của cậu là ý gì hả? Cậu muốn chết sao?

-Ặc…người lớn biết suy nghĩ của cậu…ặc… là đè bạn bè giữa hành lang như vậy sao?..ặc…

-Tớ mặc kệ!!

Tiếng la hét chói tai của Vũ Duy vang vọng khắp nơi. Tiếc là chẳng ai đến giúp cả…

Tối hôm ấy khi trở về nhà, tâm tình cậu chẳng tốt là bao. Chào hỏi ba mẹ rồi tiến thẳng lên lầu. Cậu nhìn xuống thành phố xa hoa với ánh đèn chớp tắt mà nhíu mày

-Phải chăng mình quá ngoan hiền? Lũ trẻ bây giờ thật là…

Cậu cứ như ông cụ non mà phê bình nếp sống của giới trẻ bây giờ. Bản thân mang cái mác là nhị thiếu gia của nhà họ Hạ nên cậu dù mang giới tính thứ 3 cũng chẳng ai dám chê cười. Nhớ cái năm mà cậu thú thật về giới cho ba mẹ biết, cậu xém chút nữa đã bị đuổi ra khỏi nhà nhưng mà bằng sự mạnh mẽ cậu đã vượt qua.

-Mạnh mẽ tới đâu em cũng là con gái mà… aaaaa…cái tên chết tiệt…Vũ Thành Trương!!

Cậu lăn lóc trên giường. Vừa lăn lại vừa hét lớn khiến ba mẹ Hạ phải tức tốc chạy lên xem có chuyện gì. Bà Hạ vừa mở cửa liền thấy hình ảnh cậu chẳng giống ai lăn lóc trên giường mà phát bực

-Thằng oát con!! Có biết làm ba mẹ giật mình không hả??

-Huhu…là con thất tình mà mẹ…híc…mọi người chẳng thương con nữa…huhu…

Bà Hạ đến bật cười, bước lại vỗ vỗ lưng cậu mà ôm lấy

-Con gái ngoan, không thằng này thì thằng khác!!

-Thằng nào…huhu…

-Rồi sẽ có mà!!

Bà nhìn ông Hạ vẫy vẫy tay ra ý cả hai nên rút quân. Chứ cái kiểu chịu trận nghe cậu khóc lóc ỉ ôi thật mệt mỏi. Cánh cửa vừa khép lại cậu đã bật dậy chớp chớp mắt

-Ôi…nước mắt rơi thật này!! Có tố chất diễn xuất như vậy. Xem ra nên chuyển ngành!!

Cậu chẳng mảy may đến vấn đề chết tiệt kia nữa. Bước vào trong tắm rửa sạch sẽ cậu khoác lên mình bộ đồ chất chơi với chiếc quần jeans bụi bặm cùng chiếc áo thun đen rộng. Bên ngoài khoác lên chiếc áo da đen bóng cùng đôi giày thể thao. Ngắm nhìn mình đã đời trong gương cậu quyết định xuống phố.

Nhìn vào quán bar đối diện, cậu lắc đầu cảm thán

-Giới trẻ bây giờ thật hư hỏng!!

Nói rồi cậu bỏ tay vào trong túi áo, thong thả bước vào bên trong. Gọi một ly rượu vang ra, cậu rung lắc theo nền nhạc

-Này, tới sớm vậy!!

Vũ Duy từ sau bước lại vỗ vỗ vai cậu cười cười

-Ở nhà chán chết!!

-Ra kia nhảy thôi!!

-Ok

Sự nhún nhảy của cậu khiến nhiều cô nàng phải ganh tỵ khi cậu vừa có độ dẻo dai lại vừa có độ sεメy. Ánh mắt sâu thẳm hun hút đen ở một góc tối nào đó đang dán chặt lên người cậu

-Thành Trương, anh sao vậy?

-À không…

Anh vòng tay ôm lấy Mẫn Nhi, gạt bỏ đi cái ý nghĩ mình thích cậu. Bản chất anh là một con trai, anh vẫn ***** **** chỉ với những người con gái. Bất chợt anh thấy thật nực cười khi trong đầu lại xuất hiện ý nghĩ anh thích cậu, một thằng gay?

Nền nhạc sập sình, cậu nhún nhảy theo nó bỏ mặc mọi chuyện phức tạp kia ở phía sau.

-Êy, ông bà già mày mà biết đứa con gái ngoan hiền này đi bar bay lắc thì sao nhỉ?

-Mày im cái mồm thối mày lại đi Vũ Duy!! á…

Giọng cậu la oai oái khi cảm nhận trên tai mình đang có người nhéo mạnh. Quay đầu lại định mắng chửi thì gặp khuôn mặt lãnh đạm kia, giọng trở nên run bần bật

-Anh Hai…

-Em gái ngoan, để xem hôm nay anh xử em thế nào!!

-Híc…em sai rồi mà…

Ở góc tối kia, khóe môi anh khẽ nhếch lên. Điện thoại sáng đèn, là tin nhắn của Minh Khang, anh trai cậu “cảm ơn em!!”. Anh chỉ muốn giúp cậu khi nhìn thấy những ánh mắt không mấy thiện cảm của lũ già dê đằng kia mà thôi. Thật chất là thâm tâm không cam lòng…