Chương 3

Minh Dương bị ép về. Trên đường có chút bực bội mà vùng vẫy

-Anh Hai…

-Em đừng có mà nháo, bằng không anh sẽ nói với ba mẹ về việc ngày hôm nay!!

- …

Cậu mặc kệ ông anh già khó tính của mình mà quay ngoắc ra ngoài cửa sổ. Bỗng chốc điện thoại vang lên, ánh mắt cậu như đèn pha ô tô bật sáng nhìn tên danh bạ của anh

-Alo, em nghe nè học trưởng!!

“Em có bận gì không?”

-Dạ không.

“Vậy giúp anh làm một bài luận văn nhé. Anh sẽ gửi đề tài ngay qua em!!”

-Ơ…dạ…aaa…

*tút tút*

Cậu thở hắt ra bên ngoài. Cậu đang lụy cái con mẹ gì vậy không biết. Người ta đã có bạn gái mà còn … Đã vậy lại còn hào hứng nhận mình rảnh để giờ phải làm một bài luận văn vô lí.

Bên đây, nhạc sập sình. Mẫn Nhi đã ra ngoài nhún nhảy cùng bạn bè. Anh vẫn ngồi đấy chìm đắm vào suy tư. Môi khẽ nhếch lên, tay lắc nhẹ ly rượu vui vẻ

-Xem em còn có thể đi lung tung!!

Ánh mắt anh bất chợt thu lại khi nghĩ đến cậu. Lắc đầu qua lại anh nhúp một ngụm rượu mà thở dài ra ngoài

-Tại sao?

Chính anh bây giờ như mất kiểm soát về cảm xúc của mình cứ làm những việc ngu ngốc về cậu rồi lại tự hỏi “tại sao?”. Gạt phăng suy nghĩ thích cậu qua một bên, anh bước ra ngoài vui vẻ cùng Mẫn Nhi

“Phải rồi, mày là trai thẳng mà nhỉ? Bạn gái mày đang còn ở đây cơ mà!”

*hắt xì hơi*

Minh Dương hít hít mũi lấy tờ khăn giấy lau nhẹ qua

-Khốn khϊếp!! Sao tự nhiên mình phải làm mấy thứ vô bổ này chứ?

-…

-Là do mày mê trai đó thằng ngu ngốc này!!

-…

-Mẹ nó, aaaa…phải làm cái quần què gì bây giờ?

-…

Cứ vậy cậu vừa độc thoại vừa la làng vừa phải nghía ngoái viết lại còn vừa phải động não suy nghĩ lời văn phù hợp. Với một đứa vừa lười vừa nhác như cậu thì đây chẳng khác gì là một cực hình.

-Thật bực mình mà!!!

-…

-Aaaaaaaa

Cậu bay thẳng lên giường mà lăn tròn qua lại. Vừa hét lại vừa bứt hết tai con thỏ này đến mũi con gấu kia mà hét lớn. Gấu lớn, gấu nhỏ trên giường bắt đầu rơi rớt trên sàn nhà. Cậu thật sự rất bực mình rồi đó!!

Bước lại bàn học, cậu cầm điện thoại lên nhíu mày. Tìm đến danh bạ cần tìm cậu nhếch mép.

Bên kia, nhạc vẫn sập sình. Thành Trương nhảy nhót lung tung cùng cô bạn gái đến khi phát hiện điện thoại đang phát sáng. Thấy cuộc gọi của cậu anh nhướn mày

-Em gặp chuyện gì sao?

“Này, em không làm nữa!!”

Thành Trương đưa điện thoại ra xa tai mình mà cằn nhằn

-Hét lớn như vậy làm gì?

“Em không làm nữa, anh nhờ người khác đi!!”

-Điểm chuyên cần của em trong tay anh!!

“Vậy thì anh trừ đi!!”

-…

*tút tút*

Lần này là cậu tắt máy. Quăng điện thoại lên bàn, cậu chẳng thèm ngó ngàng gì tới mấy cuộc gọi sau đó nữa

-Hừ, rõ ràng là tiếng nhạc ở bar. Vậy mà còn bắt mình làm con ngoan?? Điên sao??

Cậu bực tức cầm điện thoại chặn số điện thoại từ anh rồi thoải mái nằm la liệt mà chơi games. Đánh nhau với địch thủ một lát cậu chau mày khi thấy nick name của đối phương là Jik2004

-Lũ trẻ bây giờ sao đánh giỏi vậy chứ? Sao lại không lo học hành như vậy?

-…

-Hỏng…thật hỏng…

-…

*ting ting*

Cậu nhíu mày khi tin nhắn của Vũ Duy chuyển tới. Là một tấm ảnh, cậu đang muốn chơi games, sao cái lũ vớ vẩn này lại cứ thích gây phiền hà tới cậu nhỉ?

Mở hộp tin, tim cậu như ngừng đập khi thấy anh cùng Mẫn Nhi ôm hôn nhau tại quán bar ban nãy. Tay anh còn vuốt ve cái vòng eo con kiến của cô ấy. Minh Vương sờ lại bụng mình

-Một bụng nước lèo…

-…

-Hạnh phúc như vậy, mình care làm gì nữa??

Tắt luôn hộp thoại, cậu lại cắm đầu vào games. Tay thì liên tục tung cước với đối phương nhưng miệng lại lẩm bẩm

-Vũ Thành Trương, anh chết đi cho tôi!!!