Chương 1: Trọng sinh

Chương 1: Sống lại một lần nữa.

Chợt mở mắt, trước mắt cậu là trần nhà màu xanh da trời vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ. Asahina Iori chậm rãi ngồi dậy, nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh cùng bài trí căn phòng. Ân, là phòng mình khi còn niên thiếu mà.

Cậu chầm chậm xuống giường, lấy cái gương từ trên tủ đầu giường xuống săm soi.

Trong gương là một thiếu niên trẻ tuổi, mang theo sắc mặt có chút tái nhợt. Iori ngơ ngác nhìn một lúc, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt nhưng thoạt nhìn lại khá khỏe mạnh… Nhìn bản thân như vậy khoẻ mạnh, đã bao lâu cậu không còn thấy?

Trong trí nhớ cậu, tựa hồ chỉ còn lại hình ảnh người con trai nằm ở trên giường, gầy ốm tái nhợt, trên tay không ngừng chảy chất lỏng đỏ sậm… Đó là lần thứ hai cậu chết, linh hồn cậu chứng kiến hết một màn. Ân, còn có… Bản thân ngã vào bánh xe, huyết nhục hỗn độn… Đó là lần đầu tiên cậu chết, cậu nhìn bản thân mình.

Hoá ra mình cũng có lúc khoẻ đẹp như vậy a? Iori cầm gương, nhìn trong gương chính mình, càng xem càng thấy kinh ngạc.

“Cô… Ọc ọc…” Thanh âm trong bụng không ngưng truyền ra, Iori không khỏi sờ sờ chính mình bụng, đây là… Đói bụng? Đã rất lâu không có cậu loại cảm giác này… Từ khi biến thành hồn ma, cậu trôi dạt bao lâu, có thể là mấy tháng, cũng có khi là mấy năm, thậm chí lâu hơn… Lúc ấy, cậu không có bất kì cảm giác gì, chỉ biết chết lặng nhìn cả gia đình hạnh phúc sinh hoạt…

Đã rất lâu như vậy, đột nhiên lại có cảm giác đói bụng nên Iori hơi chút có chút vô thố*. Vào lúc này, cậu phải tìm đồ ăn đúng không? Ùm, chắc là vậy. Cậu mang lên dép lê, loay hoay trong phòng nhưng không có tìm được đồ ăn. Vì vậy chỉ có thể từ từ mở ra cửa phòng, dựa vào cảm giác mà đi ra ngoài.

◉ Vô thố*: Sợ hãi, luống cuống… Tui không biết nên dùng gì cho thích hợp, nên giữ nguyên là vô thố.

Trong phòng khách không có người, trên bàn để chút trái cây. Iori tùy tiện cầm lên một quả táo, đi đến phòng bếp rửa, sau đó nhìn vào nó một lúc. *Rối rắm* . Cậu nên cắt ra ăn hay là nên gặm ăn. Mà có cần gọt vỏ ra không? Ùm, đã lâu không ăn nhất thời nghĩ không ra. Bụng cậu thật sự đói đến lợi hại, cảm giác rất khó chịu, Iori cũng vì thế không rối ren nhiều nữa mà trực tiếp tắc bỏ lên miệng gặm luôn.

Vừa lúc đi ra phòng bếp, liếc nhìn phòng bếp một bên treo lịch, ngày X tháng X năm 201X. Cậu có chút hoảng hốt… Từ giờ cho đến ngày gây cho cậu sâu sắc ấn tượng còn có tám ngày… Tám ngày nữa, cô em gái kế Ema, chính thức chuyển vào gia đình Asahina.

Không khỏi nhớ tới lúc bản thân sống lại, cố ngăn cản các anh em cùng Ema tình cảm phát triển, Ema lén trước mặt cậu nói: “Asahina Iori, anh bớt lo chuyện bao đồng. Đã biết bản thân mình yếu đuối vô dụng, vẫn luôn chỉ biết đắm chìm nỗi đau mất đi bạn gái, thế nhưng còn muốn hại chết anh Kaname… Loại người như anh, dù trong truyện tranh, hay ở thế giới thực, đều khiến người ta không thể thích nổi. Thật là đáng ghê tởm!”.

Nghe được những lời này, cậu cảm thấy vô cùng kì quái. Ngay lúc đó, cậu cũng không cho rằng anh ba Kaname sẽ đem chuyện cậu mất đi bạn gái toàn bộ nói cho Ema… Chỉ là, lúc sau cậu không tin không được… Vậy nên cậu mới biết được, nguyên lai trong lòng anh Kaname đối với cậu còn có một chút bất mãn… Chính là cậu không rõ, cậu khi nào nghĩ muốn hại chết anh ba Kaname?! Vì cái gì chính cậu cũng không biết…

Iori cúi thấp đầu, đem quả táo vừa cắn được vài miếng ném vào thùng rác. Dù sao cả đời này, cậu chỉ cần chăm sóc tốt bản thân, không quản bọn họ, cách bọn họ rất xa, để không lại bị tống vào viện tâm thần, cái nơi được coi là địa ngục trần gian kia.

Đã không có ai để ý cậu, như vậy, hắn cũng không cần để ý bất kì người nào. Thế giới của cậu, chỉ cần có cậu là đủ rồi…

Không để ý tới cái bụng đói, Iori trực tiếp trở về phòng, vùi đầu ngủ. May mắn ngủ sâu, cái gì cũng không cần nghĩ nữa, cũng không cần cái gì cảm giác, thực hạnh phúc. Lúc ở bệnh viện tâm thần, có một đoạn thời gian, cậu đặc biệt mê mẩn với việc ngủ say, nhưng nơi đó luôn ồn ào. Thế nên cuối cùng, cậu thật sự không thể chịu đựng được, mới có thể dùng cách tự sát, làm chính mình vĩnh viễn ngủ say… Chỉ tiếc, Thượng Đế vẫn không chú ý tới cậu. Biến thành hồn ma, cậu muốn ngủ say cũng không thể. Chỉ có thể trơ mắt, bị trói buộc ở các anh em bên cạnh cùng Asahina Ema tương thân tương ái……

Nếu như vây, cậu phải sống thật tốt, sống để tiếp tục ngủ say. Chết, ngược lại là một loại tra tấn, một loại thống khổ khác.

Trong tâm trí mơ hồ, Iori đột nhiên nghĩ nếu Thượng Đế mặc kệ cậu, thì cậu nên chuyển sang tin Phật mới đúng…Ha hả…

__________________Tua a tua________________

Lúc cậu tỉnh lại thì sắc trời đã tối, bởi vì phòng không bật đèn nên càng tối hơn. Iori duỗi tay vô thức xoa xoa bụng, chắc là đói quá mức, bụng không kêu nữa, cũng không có cảm giác muốn ăn. Có điều dạ dày lại đau quặn… Iori chầm chậm xuống giường, lần mò mở cửa phòng, cậu đại khái cần tìm chút đồ ăn, nếu không dạ dày sẽ đau cả đêm, cậu cũng sẽ không thể tiếp tục ngủ được.

Trong phòng khách, trên bàn dài đã ngồi đầy người, nhưng chỉ toàn nam, và họ đúng là những anh em kia của Iori. Nơi này, ngoài trừ Hikaru ở nước ngoài và Natsume chuyển ra ngoài sống thì hầu như đông đủ. Ân… Hình như, Kaname và người em thứ mười hai Fuuto cũng không ở nơi này…

Anh ba Kaname, chắc lại có chuyến hành hương, Fuuto hiện tại là đại minh tinh, có thể là đi đâu đó tham gia tập huấn hoặc là tổ chức buổi biểu diễn…

Đứng trên thang lầu, nhìn về phía các anh em đang cùng ăn cơm, Iori đột nhiên không muốn ăn. Cậu xoay người, đi về phòng mình.

“Iori à, em đã trở về khi nào?” Ukyo ôn nhu ấm áp từ sau lưng lên tiếng. Iori thân thể cứng đờ, hoảng hốt. Cậu đột nhiên nhớ tới thanh âm này từng nói: “Iori, đừng sợ, chỉ đưa em đi bệnh viện tâm thần vài ngày thôi, vài ngày sau bọn anh liền đón em về, đừng sợ nhé”.

Có điều là, cho đến hai năm sau, khi cậu tự sát, người này còn không đến xem cậu một cái nói chi đến việc đón cậu về.

Thấy Iori vẫn bất động đứng đó, cũng không xoay người lại, Ukyo đẩy lên mắt kính, có chút lo lắng hỏi: “Iori, em làm sao vậy? Nhanh lên xuống dưới ăn cơm a?”

Anh cả Masaomi cũng đứng lên, chậm rãi tới gần Iori: “Em cảm thấy thân thể không thoải mái sao?”

Tay trái Iori vô thức giật giật. Trước mắt vang lên giọng nói cẩn thận của anh cả Masaomi, nói với cậu giống như nói với người bị bệnh nặng: “Iori, em đừng lo lắng, bệnh viện tâm thần kia Ema đã giúp em xem qua, nghe nói họ đối xử bệnh nhân rất tốt, phòng ở cũng rất đẹp. Em yên tâm, mấy chi phí linh tinh bọn anh sẽ giúp em giải quyết, em chỉ cần an tâm ở đó dưỡng bệnh là được rồi”.

Ha… Đúng vậy, nơi đó dưỡng bệnh tốt lắm, kẻ điên chất đống, mà những người đó từng người từng người tìm đến cái chết… Được lắm, trong cái bệnh viện tâm nho nhỏ đó còn chứa thêm cả một nhà xác không tính lớn nữa…

“Anh Masaomi, anh Ukyo, anh Iori bị sao vậy?” Wataru bưng lên bát cơm, lớn tiếng hỏi.

Masaomi nhanh tay đặt trên trán Iori, nhiệt độ trên tay nóng khiến anh phải nhíu mày, lắc đầu nói: “A…Hình như sốt rồi…”

Iori hoàn toàn nghe được những gì anh nói. Trong tai cậu, không ngừng lặp lại những câu nói kia: “Chị Ema ơi, anh Iori vì sao không cho Wataru cùng chị ở bên nhau? Rõ ràng chị rất tốt mà… Có phải anh Iori muốn độc chiếm chị không? Anh ấy có thật bị điên giống như chị nói không? Ưm, tình trạng này của anh Iori rất giống lời chị nói đấy. Chị ơi, khi nào chúng ta mới đưa anh Iori đi viện tâm thần? Anh ấy luôn đề phòng Wataru cùng chị ở chung, thật đáng ghét…”

Iori đột nhiên cảm thấy dạ dày dâng lên cảm giác buồn nôn, vội vàng đẩy ra Asahina Masaomi, chạy đến nhà vệ sinh gần nhất nôn ra. Đáng tiếc, cậu từ tối hôm qua cho tới bây giờ cũng chỉ ăn mấy miếng táo, căn bản không có gì có thể nôn, vì thế cậu chỉ có thể không ngừng nôn khan……

____________

[Kỳ Thanh]: Các bạn cảm thấy lối suy nghĩ của Iori như thế nào? 😄

Có lẽ tui bị cuồng ẻm hay sao á. Ẻm làm gì cũng thấy dễ thương.