Chương 2: Nhập viện

Chương 2: Nhập viện

“Làm sao vậy? Iori/ anh Iori bị sao vậy?”

Những người khác cũng chạy tới, đứng ngoài cửa nhìn Iori ôm bồn cầu nôn khan không ngừng mà không biết làm sao.

Asahina Masaomi nhẹ nhàng vỗ lưng Iori, mở miệng phân phó cho các anh em: “Tsubaki đi lấy chút nước ấm lại đây, Azusa đi chuẩn bị nhiệt khăn lông cùng đồ vật lại đây. Còn có, Ukyo, em giúp anh đi lấy hộp y tế lại đây!”

“Vâng!” Các anh em được điểm danh nghiêm túc lên tiếng, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị đồ vật được giao.

Một lúc sau, Iori mới cảm thấy dạ dày dễ chịu một chút, lúc này cậu nghe thấy người bên cạnh ân cần lên tiếng.

“Thế nào rồi Iori, em có khỏe không?” Asahina Masaomi thấy cậu ngừng nôn, tay đang nhẹ nhàng vỗ lưng cũng liền ngừng. Chỉ là đôi tay này vẫn còn đỡ cậu, sợ cậu mất sức mà ngã xuống.

Iori lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì. Tôi muốn đi ngủ trước….” Nói xong liền muốn đứng lên, nhưng thân thể bị mất sức, không thể đứng lên nổi!

“Được rồi, đừng lộn xộn nữa!” Sắc mặt Masaomi có chút khó coi, lạnh lùng nói: “Thân thể đều đã như vậy còn muốn ngủ!”.

Thân thể Iori cứng đờ, bộ dạng anh cả lớn tiếng nói chuyện với cậu… Cùng trong trí nhớ ở kiếp đầu, khi cậu cố ngăn cản anh cùng cô em gái kế thật giống nhau…

“Đúng đấy anh Iori, sức khỏe anh đang không tốt, đừng miễn cưỡng!” Asahina Yusuke vừa nói, vừa tiến đến giúp Masaomi nâng Iori dậy, sau đó hạ thấp người, đem Iori cõng lên trên lưng.

“Cẩn thận một chút, đừng đi quá nhanh” Người em thứ tám Asahina Louis vừa nhỏ giọng nói, vừa quan sát đường đi, không khiến cho Yusuke không chú ý mà vấp chân.

Chỉ vài bước liền tới phòng khách. Yusuke cẩn thận đặt Iori lên sô pha, mà những người vừa được Masaomi phân phó đều đem đồ dùng để lên bàn.

Iori ngơ ngác nhìn phía trước, hai mắt mê man, đầu óc mơ màng không biết đã đi đến phương nào. Dường như cậu hoàn toàn không biết gì trước những người anh em được Masaomi bài trí.

Cẩm thận đem nhiệt kế để vào miệng Iori, lại tìm kiếm trong hòm thuốc, phát hiện không có thứ mình cần, nhìn về phía Ukyo nói: “Ukyo, em đi mua thuốc về… Mà thôi, để anh đi được rồi. Em ở đây trông Iori! Đúng rồi, đừng để nhiệt kế rơi ra ngoài”.

“Vâng!” Ukyo đáp, liền ngồi đến bên cạnh Iori cẩn thận chăm sóc cậu.

Chờ Masaomi mua thuốc trở về, liền lấy ra nhiệt kế. Vừa nhìn sắc mặt lập tức tối sầm.

“39 độ 3, sốt cực cao. Ukyo, em đi lái xe ra đi, chuẩn bị đưa Iori đi bệnh viện”.

“Vâng!” Ukyo nói xong, liền chạy ra lái xe.

“Anh Masaomi, không có cách khác sao?” Wataru vẻ mặt bất an, nhỏ giọng hỏi.

Masaomi xoa đầu cậu, miễn cưỡng mỉm cười, nói: “Anh dù sao cũng chỉ là bác sĩ khoa nhi thôi, hơn nữa tình huống của Iori chỉ sợ không đơn giản là phát sốt như vậy, rõ ràng còn có bệnh bao tử…”

“Rất nghiêm trọng ạ?” Wataru khuôn mặt nhỏ tràn ngập bất an, anh em trong nhà sinh bệnh trên cơ bản đều là anh Masaomi xem, chưa có bệnh nào mà anh Masaomi không giải quyết được.

“Nếu cơn sốt không tiếp tục tăng, thì không thành vấn đề… Được rồi, Wataru, em hiện tại ngoan ngoãn ở trong nhà, nghe anh nói, làm xong bài tập liền đi ngủ, không cần suy nghĩ nhiều”.

Wataru cũng biết cậu hoàn toàn không giúp được gì, việc cậu có thể làm là chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, không gây phiền cho các anh. Bởi vậy, cậu thực ngoan mà dạ một tiếng.

Lúc này, ngoài cửa còi xe vang lên, Masaomi bế Iori lên, vừa ra ngoài vừa nói: “Tsubaki, Azusa việc trong nhà giao cho các em, Louis và Subaru, hai em qua đây giúp anh…”

Louis và Subaru gật đầu, cũng vội vàng theo sau.

Mọi người vội vàng đến bệnh viện, vì Masaomi làm tại bệnh viện này nên bọn họ không cần đăng ký, trực tiếp đưa Iori vào phòng cấp cứu.

“Anh Masaomi, Iori… Sẽ không sao chứ?” Ukyo vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cửa phòng cấp cứu.

Masaomi lắc đầu “Không biết… Trước khi đến bệnh viện, biểu tình của Iori khá hoảng hốt, không chừng là sốt đến mơ hồ rồi…”

“Chuyện.…” Louis vốn định nói cái gì, nhưng nhìn mọi người sắc mặt lộ lắng, cuối cùng vẫn là không nói, chỉ trầm mặc chờ đợi.

Không biết đợi bao lâu, cửa phòng cấp cứu cũng mở. Mọi người vội vàng vây quanh bác sĩ, trăm miệng một lời hỏi: “Bác sĩ, em trai tôi tình trạng thế nào?”

Bác sĩ sửng sốt một chút, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy các anh em hợp ý nhau như thế…

“Tình trạng của bệnh nhân hẳn là sốt nhẹ trong thời gian dài, lại không chú ý cũng không uống thuốc xem bệnh mà kéo dài thành sốt cao không hạ. Hơn nữa trong thời gian dài không có ăn cơm, dẫn tới viêm dạ dày cấp tính, tình huống không được tốt lắm, phải nằm viện điều trị mới được”.

“Cái gì?!” Các anh em lại một lần trăm miệng một lời.

“Tại sao có thể như vậy?” Masaomi sắc mặt không được tốt, thời gian dài không có ăn cơm? Thời gian dài sốt nhẹ? Vì cái gì anh hoàn toàn không biết?!

Anh nhìn sang Ukyo, lại thấy Ukyo sắc mặt cũng rất khó coi, nói: “Tối hôm qua Iori ăn uống không được tốt, ăn cơm xong liền lên lầu ngủ. Mà sáng hôm nay, em gõ cửa, nhưng cửa khoá, bên trong lại không ai đáp, em liền cho rằng em ấy đi ra ngoài…”

“Đến giờ cơm chiều, em cũng đi gõ cửa phòng em ấy, nhưng cũng không ai đáp. Nên em cho rằng, em ấy còn không có trở về…” Louis sắc mặt cũng trở nên khó coi.

“Cho nên… Từ tối hôm qua đến bây giờ, Iori, em ấy hoàn toàn không ăn cái gì?!” Masaomi có chút không thể tin tưởng! Trong nhà anh em nhiều như vậy, vì cái gì một người trong nhà cũng không phát hiện, Iori cả ngày cũng không ra khỏi phòng, cũng hoàn toàn không ăn không uống!.

Nghe những lời này của các anh em thì ông mới biết được tình trạng bệnh nhân do bị các anh em trong nhà bỏ qua mới biến thành bộ dáng hiện tại! Ông cảm thấy có chút không vui nói: “Bệnh nhân hiện tại cần chuyển tới phòng bệnh… Mọi người còn có vấn đề cần nói, mời ra chỗ khác nói chuyện”.

Mấy anh em nghe xong, cũng an tĩnh lại. Bây giờ, không phải lúc bọn họ truy cứu trách nhiệm của nhau.

Về những suy nghĩ của bọn họ, Iori hoàn toàn không biết. Trước khi đến bệnh viện, cậu đã ngủ đến choáng váng rồi, chỉ loáng thoáng cảm thấy có người đυ.ng chạm thân thể mình.

Bất quá, trước kia khi cậu còn ở viện tâm thần, cậu không thể hiểu được những người đó thường xuyên gây mê, sau đó đùa giỡn thân thể cậu… Nói thật, cậu cũng đã sớm hình thành thói quen bị những dụng cụ lạnh băng đυ.ng chạm vào da thịt. Bởi vậy, cậu cũng không giãy giụa, đôi mắt cũng chẳng thèm mở, hoàn toàn để mình chìm vào giấc ngủ ngọt ngào…

Giữa trưa hôm sau, Iori mới chầm chậm lấy lại ý thức, nhưng cậu lại không mở mắt. Đây cũng là thói quen được hình thành khi cậu còn ở viện tâm thần.

“Đã qua ngày hôm sau rồi, Iori còn chưa tỉnh sao?” Đây hình như là giọng nói của anh hai Ukyo.

“Không có, nhưng bác sĩ nói hôm nay em ấy sẽ tỉnh lại” Đây là giọng nói của anh cả Masaomi.

“Thật hả anh… Nhưng bác sĩ còn nói gì nữa không? Ví dụ như anh Iori bệnh khi nào sẽ tốt, khi nào có thể xuất viện…” Đây là giọng của em út Wataru.

“Wataru, không nhanh như vậy đâu. Iori bây giờ còn sốt nhẹ, qua vài ngày mà không phát sốt nữa mới có thể xuất viện” Đây là giọng của người anh thứ tám Louis.

“Vậy thân thể anh Iori sẽ không để lại di chứng gì chứ?” Đây là giọng nói của người em thứ mười một Yusuke.

Mấy anh em liên tục nhỏ giọng nói khiến Iori khó chịu vô cùng. Dạ dày trống trơn, có hơi buồn nôn. Đầu óc choáng váng, mệt mỏi. Cậu từ từ mở mắt, chớp nhẹ, nhìn hai bên giường các anh em đang không ngừng nói chuyện.

Cậu mở mắt lúc lâu nhưng không có anh em nào nhìn qua, cũng vì thế mà không ai phát hiện cậu tỉnh. Iori chớp mắt lần nữa, nghĩ lại chắc cậu vẫn nên tiếp tục ngủ, như vậy chắc sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.

Có điều cậu vừa chuẩn bị nhắm mắt lại, thì giọng nói vui mừng của Wataru làm cho giật mình.

“A, anh Iori tỉnh rồi!” Wataru vui mừng chỉ vào Iori còn không kịp nhắm lại mắt. Ngẩng đầu lên nói với mọi người.

Mọi người giật mình, sau đó đều cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy Iori đã mở mắt.

“Phù~…Cuối cùng cũng tỉnh rồi…… anh Iori, anh đúng là hù chết chúng em…” Yusuke thở phào nhẹ nhõm.

“Iori, em cảm thấy thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?” Masaomi vừa nói, vừa duỗi tay sờ lên trán Iori.

“Em muốn uống nước không?” Louis trên tay cầm một ly nước ấm đưa lên gần miệng Iori.

Iori đưa tay nhẹ đẩy ra, ý bảo mình không muốn uống. Sau đó lại nhẹ lắc đầu để khiến bản thân tỉnh táo đôi chút, ai ngờ đầu óc đang mơ màng lại càng choáng váng thêm.

“Iori, đừng cử động!” Ukyo vươn tay nhẹ cố định đầu Iori, nói: “Ngoan, đừng cử động. Em chờ một chút, bác sĩ sắp tới, một lát em sẽ không thấy khó chịu…”

Iori đột nhiên gạt ra đôi tay của Ukyo, không để ý tới sự ngơ ngác của anh, chỉ cúi đầu nhìn đôi tay của mình. Cậu thật sự không muốn cùng những người này dây dưa nữa… Vậy nên, cậu cũng không muốn bọn họ tới gần mình dù chỉ một chút.

Nhất thời, cả phòng bệnh rơi vào yên lặng, nhìn Ukyo một chút, rồi lại nhìn Iori, cũng không biết phải nói cái gì.

Lúc bọn họ không có ở đây, Ukyo và Iori đã phát sinh chuyện gì sao?!

Đến khi bác sĩ đến, căn phòng ngột ngạt mới dịu đi một ít.

Kiểm tra xong, bác sĩ nói tạm thời không có vấn đề gì, chỉ cần nằm viện mấy ngày, kiểm tra thêm vài lần là được, nói xong liền rời đi.

Nhất thời trong phòng lại chỉ còn các anh em, không khí lại trở về lúc ban đầu…

Một lát sau, Ukyo coi như không có việc gì, đẩy mắt kính, cười nói: “Iori, muốn ăn gì để anh Ukyo nấu cho em?”

Iori lắc đầu, không nói gì.

Ukyo lại cười cười: “Lại nói, bác sĩ có nói Iori mấy ngày nay chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thanh đạm. Như vậy, anh trực tiếp làm cháo thịt nạc rau xanh cho em, được không?”

Iori cúi đầu, lại lắc đầu, nhưng cũng không nói lời nào.

Masaomi thấy vậy, ngồi vào mép giường cười nói: “Vậy Iori, em muốn ăn gì? Nói ra đi để Ukyo làm cho em”.

Lần này Iori không nói lời nào, cũng không gật hay lắc đầu.

Ukyo cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Em không nói vậy anh trực tiếp nấu cháo thịt nạc rau xanh cho em đấy?”

Iori biết bọn họ giống nhau đều rất cố chấp ở điểm này, cũng không muốn bọn họ làm phiền mình, nên chỉ có thể vô thức gật đầu.

Vì thế Ukyo liền đưa Wataru và Yusuke đến trường, sau đó về nhà nấu cháo.

Trên đường, Wataru ngẩng đầu hỏi: “Anh Iori có phải đang giận anh Ukyo không?”

Ukyo sắc mặt có chút cứng nhắc, sau đó cười nói: “Làm gì có, chắc Iori mới vừa tỉnh lại, còn chưa rõ ràng tình trạng của bản thân thôi”.

Wataru nghi ngờ nhìn anh một cái, còn định nói thêm điều gì, Yusuke lại yên lặng không một tiếng động che miệng cậu lại, chớp mắt ra hiêụ. Đến khi Wataru hiểu ý hơi gật đầu, mới bỏ tay mình ra.

Wataru nhìn anh, lại nhìn Ukyo, mím môi, không nói thêm chuyện nữa.