Chương 18:

Sáng hôm sau Iori thức dậy khá sớm, do đói quá nên tỉnh. Vừa mở mắt, cậu phát hiện bản thân đang bị người khác ôm ngủ!

Tuy đầu Iori lúc này có chút mông lung, nhưng vẫn vươn tay không chút do dự, dùng sức đẩy người trước mặt, nhưng bây giờ tay cậu rã rời, không có sức, mà người trước mặt lại cường tráng hơn cậu nhiều, nên không thể đẩy người này xuống giường được.

“Ưm, Iori, em làm sao rồi?” Kaname hơi hé mắt, mơ màng duỗi tay kéo Iori ôm vào trong ngực. Kết quả đổi lấy là người nọ vùng vẫy mạnh hơn, thậm chí Iori còn dùng nắm đấm và chân đá anh nữa. Cứ cho là bây giờ cơ thể Iori còn vô lực, nhưng cậu vẫn là người trưởng thành, trong trường hợp cậu sử dụng tay và chân, Kaname lại không chút phòng bị, nên anh liền bị đá xuống giường.

“A… Iori, em…” Kaname đỡ eo đứng lên, lại nhìn thấy vẻ mặt Iori tràn đầy chán ghét, nhìn chằm chằm anh. Trong nháy mắt, Kaname cảm thấy có hoảng sợ, vì anh mắt mà Iori nhìn anh nó quá lạnh…

Iori bây giờ đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu lạnh lùng liếc Kaname một lúc lâu mới hừ một tiếng, đứng lên vòng qua anh, đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Kaname bị ánh mắt lạnh nhạt của Iori doạ sợ, nhất thời chết lặng, không nhúc nhích, thẳng đến khi nghe tiếng Ukyo và Masaomi gõ cửa phòng, mới hoàn hồn.

“Có chuyện gì vậy?” Ukyo hỏi thẳng.

Kaname lắc đầu, cười khổ: “Không có gì, chỉ là… Iori đá em xuống giường…”

Ukyo và Masaomi lúc này mới yên tâm, sau đó Masaomi nói: “Có phải em táy máy tay chân với Iori không hả?!”

Kaname: “……”

Làm ơn đi, đừng nói anh giống cầm thú vậy chứ?! Anh có hết thuốc chữa đi nữa, thì cũng không có khả năng xuống tay với em trai đang bị bệnh trong nhà được?!

Đúng lúc, Iori đi ra. Mới bước ra, thấy phòng mình có thêm hai người, khiến cậu thật không dễ chịu. Chỉ là cậu còn chứ kịp “Mời” họ ra ngoài, thì Ukyo nói: “Iori, em rửa mặt xong rồi à? Cùng các anh xuống ăn sáng đi. Hôm nay anh nấu cháo hải sản, còn có bánh mì nướng và các loại mứt trái cây. Em thích ăn cái gì, đều có thể lấy ăn, được không?”

Iori nhíu mày, không muốn xuống. Chủ yếu cậu không muốn gặp Asahina Ema, cũng không gặp quá nhiều người. Mong muốn của cậu chỉ cần ở yên trong không gian riêng tư của mình, như vậy là đủ rồi.

“Đúng rồi, mọi người đều đi ra ngoài hết mà nhỉ, giờ trong nhà chỉ còn bốn anh em chúng ta thôi” Masaomi cười tủm tỉm nói.

Iori: “Cô ta không ở đây?”

“Ừ, không có! Sáng sớm em ấy đã ra ngoài rồi” Thật ra là, sáng nay con sóc của Ema xuống lầu khua tay múa chân với các anh lần hai. Sau khi Louis đi xem Ema, thì xuống dưới nói Ema sốt cao không hạ. Vì thế cuối cùng, Ema được Louis đưa đến bệnh viện truyền nước biển. Có điều, việc này ba anh em Masaomi thấy cũng không cần nói cho Iori biết, rốt cuộc bọn họ cũng đã biết Iori không thích Ema, nếu đã vậy, họ sẽ cố gắng nghĩ cách để tránh việc Ema tiếp xúc với Iori. Tránh một ngày nào đó, Iori bị Ema kí©h thí©ɧ khiến bệnh tình nặng thêm. Đến lúc đó, các anh muốn khóc cũng không có chỗ để khóc!

Iori nghe xong, nhưng thật ra có chút lúng lay. Ừm, dù sao ở dưới cũng không có ai, đi xuống không cần gặp nhiều người, lại có thể chọn loại mứt mình thích, nghe cũng được đấy…

Vì thế Iori rất tự giác xoay người, xuống lầu. Kaname, Masaomi và Ukyo nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười, cũng theo đi xuống.

Lúc Iori vừa xuống lầu, phát hiện các món đều được đặt trên bàn ở phòng khách, mà không phải ở phòng ăn như trước. Có điều, việc này không quan trọng, ăn ở đâu, với cậu mà nói đều giống nhau, cậu chỉ cần mười phút là có thể giải quyết xong bữa ăn. Vậy nên, cậu nhanh chóng ngồi trên sô pha, cầm miếng bánh mì nướng, lướt qua mấy loại mứt khác, cuối cùng cậu chọn mứt việt quất (Blueberry). Kế tiếp, cầm lấy muỗng nhỏ, phết mứt lên bánh từng muỗng nhỏ.

Mắt thấy Iori đã phết mứt kín lên bánh mì nướng, không chừa một khe hở, nhưng tay vẫn phết thêm, Kaname nhịn không được nuốt nước bọt: “Từ từ, Iori à, em có phải… Phết nhiều quá rồi không?”

Iori nghe vậy, chợt dừng tay lại, bỏ muỗng nhỏ xuống. Lúc mới phết thêm mứt, cậu không tự chủ mà thơ thẩn… Kết quả, không cẩn thận mà thêm quá nhiều… Iori lấy thêm một lát bánh mì khác, kẹp trên miếng vừa phết mứt lúc nãy, rồi xé đôi. Ừm, như vậy được hơn rồi…

Vì thế, cậu rất vừa lòng thảy một nửa còn lại vào khay, cầm một nửa còn lại nhâm nhi.

“… Iori, ăn chút cháo đi, hôm nay anh cho rất nhiều nguyên liệu, không phải em thích ăn tôm lột sẵn à? Nào, ăn nhiều một chút” Sắc mặt Ukyo không đổi múc cháo, đưa tới trước mặt Iori, sau đó cầm lấy một nửa bánh mì đã phết đầy mứt mà Iori ném trên khay, chậm rãi ăn. Ôi, ngọt quá… Không đúng, phải nói là quá chua? Có điều, đây là do Iori bỏ lại, anh vẫn là ăn thôi. Nếu không, làm sao có thể làm tấm gương tốt, làm sao dạy dỗ Iori không được lãng phí đồ ăn chứ!

Chỉ tiếc, là anh không biết, người em trai Iori thấy cũng hơi tội lỗi việc lãng phí thức ăn của mình, nhưng khi thấy Ukyo giúp cậu ăn phần dư lại, thì cậu chẳng e dè nữa.

Bên kia, Ukyo còn chưa ăn xong phần bánh ấy, thì cậu lấy thêm một lát bánh mì mới, sau đó phết mứt dâu lên, cậu vào bếp, lấy ra còn đào nhỏ dưới ánh mắt lo sợ của Ukyo, Kaname còn có cả Masaomi. Cậu bình tĩnh cắt đôi bánh mì nướng, cầm một nửa, một nửa thảy lên khay, chậm rãi ăn. Ừm, ăn một nửa vậy thôi, cậu có thể thưởng thức nhiều loại mứt! Nếu không, với khẩu vị của cậu, có lẽ chẳng ăn được nhiều.

Vì vậy mà Ukyo, Kaname và Masaomi trợn mắt há hốc mồm nhìn Iori phết hết bánh mì này tới bánh mì khác bằng đủ loại mứt trái cây, sau đó dùng dao cắt một nhát rồi lại một nhát, cắt hết tất cả bánh mì nướng thành hai nửa…

Chỉ một lát sau, trước mặt Iori đã có vài tầng bánh mì nướng được phết mứt đủ màu, mà khay trống còn lại cũng có vài tầng bánh mì nướng.

“Vậy… Nếu Iori đã không sao, anh cũng đi làm đây, các em cứ ăn từ từ. À, Ukyo, đừng quên cho Iori uống thuốc!” Masaomi vội nói, xong liền nhanh chóng rút lui. Độ ưa thích đồ ngọt của anh coi như tạm được, nhưng với cả đống bánh mỳ nướng mà được phết đủ loại mứt trái cây như thế này, có đánh chết anh cũng không ăn!

Vì thế, Kaname và Ukyo nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, mỗi người cầm một miếng, chuẩn bị săn cháo rồi bắt đầu ăn. Ăn không bao lâu, Ukyo với lấy đồ bấm, mở ti vi lên.

Iori chẳng có chút hứng thú nào đối với đồ vật ồn ào được gọi là ti vi này, may mắn chương trình đang phát không quá ồn ào, cũng không lớn tiếng, nếu không chắc chắn Iori sẽ bỏ chạy lấy người.

“Iori, em cứ từ từ ăn, anh và Kaname của em đi thay ga giường, hôm nay thời tiết rất tốt, đúng lúc nhà mình giặt ga giường. À, đúng rồi, những bánh mì nướng đó… Em muốn ăn thì ăn, ăn nhiều một chút. Còn ti vi, em muốn xem gì thì cứ mở ra xem” Ukyo vừa dặn vừa kéo Kaname không mấy tình nguyện đi cùng.

Kaname thật sự không muốn đi giặt ga giường đâu, anh còn đang muốn tận dụng cơ hội ở cạnh Iori nhiều hơn đây này! Nhưng Ukyo làm gì cho anh cơ hội đó chứ… Anh không làm được gì chỉ có thể đứng lên, quay lại dặn Iori: “Bọn anh sẽ dọn ga trải giường và rèm cửa trong phòng em trước, Iori tạm thời đừng lên, lúc thay ga có thể sẽ phát ra tiếng động lớn, khi ấy lại phiền đến em”.

Iori thật ra cảm thấy không sao hết, trong phòng cậu không có đồ gì quan trọng với cậu, chỉ cần mấy người này đừng nhân lúc cậu ngơ ngẩn trong phòng, lại chạy vào làm phiền cậu là được.

Vì thế mà Kaname và Ukyo nháy mắt ra hiệu cho nhau, nhanh chóng đi lên. Còn Iori, một tay cầm bánh mì nướng, vừa ăn vừa xem ti vi. Hừ, bộ này dở quá, nữ chính trong phim sao giống Asahina Ema vậy chứ? Iori chán ghét nhăn nhó mặt mũi, buông miếng bánh mì trên tay trái, đưa tay lấy đồ bấm, đổi kênh liên tục.

Nhạt nhẽo, không hay, quá ồn… Bây giờ ti vi toàn như thế sao? Iori không kiên nhẫn, định tắt ti vi, nhưng không cẩn thận bấm vào chương trình thu phí điện ảnh đang chiếu giữa chừng. Ừm, ánh mắt nhân vật chính thật ảm đạm, Iori không biết tại sao nổi lên hứng thú muốn xem, vì vậy cậu buông đồ bấm, xem từ tốn.

Đây hình như là một bộ trinh thám, Kousoku là nhân vật chính, gã là một thám tử không có tiếng tăm chẳng hiểu sao lại vớ được vụ án gϊếŧ người liên hoàn rùng rợn. Dựa theo thông tin án mạng, nạn nhân đều là những cô gái dưới hai mươi, hơn nữa đều chết theo một kiểu đó là bị dao đâm vào chỗ trí mạng.

Bởi vì đã có hơn mười vụ án xảy ra liên tiếp, khiến gã buồn rầu, nhưng chẳng thể giải mã được bí ẩn này, không bắt được hung thủ, chỉ có thể nhìn nhiều người chết đi… Cuối cùng, gã không có cách, chỉ có thể nhờ anh trai của gã có chỉ số thông minh cực cao, làm ở cơ quan tình báo quốc gia.

Anh trai của gã ngoại hình bình thường, tính cách khá ôn nhu. Nhưng Iori lại nhận ra rõ, đáy mắt người đeo kính đó chứa đầy u tối khó ai phát hiện.

Đương nhiên, mấy chi tiết phá án không phải trọng điểm mà Iori chú ý, cậu là muốn biết, có đúng như suy đoán của cậu, tên hung thủ có phải chính là anh trai của gã thám tử không. Vì vậy mà cậu rất kiên nhẫn ngồi xem, vừa thấy mà đã xem gần hai tiếng đồng hồ.

Cái kết cuối cùng, quả thật anh trai của gã thám tử là hung thủ. Điều Iori để ý là, bằng cách nào mà anh trai của gã thám tử có thể gϊếŧ gần hai mươi mạng người trong gần một năm, nhưng những người bên cạnh anh ta lại không một ai phát hiện, ngày cả ba mẹ và anh em trong nhà?

Thậm chí, dù đã có chứng cứ, nhưng người thân và bạn bè của anh ta vẫn không thể tin nổi việc anh ta là hung thủ…

Tại sao tên hung thủ có thể làm được như vậy? Iori nghĩ, nếu cậu cũng giống như tên hung thủ đó, bắt trước thành một người thật ôn hoà, là một người hết sức bình thường, vậy chẳng phải chỉ cần cậu không biểu hiện ra, thì không ai nghĩ cậu không bình thường đúng không?

Kể từ đó, cậu cũng sẽ không dính dáng đến bệnh viện tâm thần, có thể rời nhà Asahina dễ dàng hơn chút?

Ơ, nhưng mà phải làm sao mới giả thành người ôn hoà và thiện lương đây? Iori nhíu mày, đây là vấn đề khó. Bây giờ cậu không ôn hoà nổi nữa! Ây, vậy cậu phải xem ti vi nhiều hơn rồi, học hỏi mấy nhân vật thánh thiện như trong ti vi mới được!

Vì vậy mà Ukyo và Kaname phát hiện ra Iori thật sự rất kiên nhẫn, cậu vẫn ở yên dưới lầu xem ti vi, trong lòng họ cũng mừng thầm.

.

.

Tối hôm qua, sau khi trông nom cho Iori, họ đã thảo luận suốt đêm nên làm sao để Iori nhanh chóng đỡ bệnh. Kết quả, nói tới nói lui cũng chỉ suy về cách làm cho tâm trạng Iori vui vẻ.

Nhưng mấu chốt là, thoạt nhìn Iori tâm trạng hình như chưa bao giờ tốt hết! Họ nên làm sao để tâm trạng Iori tốt hơn?

Cuối cùng Wataru nói ra ý kiến: “Ưm, vậy lấy lòng thì sao? Cô giáo nói, lấy lòng là tìm hiểu đúng những gì mà người đó yêu thích, thường xuyên bắt chước những gì họ thích làm, hoặc tặng món mà họ thích… Ân, giống như Wataru thích ăn bánh kem, nên nếu mọi người tặng bánh kem cho Wataru, thì Wataru rất vui!”

“Nếu nói thế… vậy anh Iori thích gì?” Fuuto nhìn các anh em, hỏi.

“…” Im lặng, mọi người rơi vào trầm mặc. Bây giờ họ mới nhận ra, Iori gần đây hình như không thích gì hết! Trước kia còn thích chăm sóc hoa và đọc sách, nhưng gần đây thì các chậu hoa cũng úa tàn, còn sách thì đóng bụi luôn rồi!

Nói thẳng ra, việc Iori thích làm gần đây chỉ có ăn thịt, hải sản, và ngủ thôi.

“Còn không, chúng ta bồi dưỡng thêm sở thích cho Iori? Như xem ti vi gì đó, được không?” Kaname đề nghị.

Các anh em lại nhìn nhau, suy nghĩ, xem ra chỉ có cách này là tương đối khả thi! Vì vậy mà sáng hôm sau, Ukyo đã mua không ít các loại tạp chí, đặt cạnh TV. Sau đó mang bữa sáng ra phòng khách, mở chương trình TV nhẹ nhàng, dụ Iori xem gì đó…

Không thể không nói, họ đã thành công, thành công rực rỡ. Em trai của họ có vẻ thật thích xem TV, hơn nữa còn xem hai tiếng đồng hồ mà không di chuyển.

Tuy đây không phải là thói quen tốt, nhưng so với bộ dáng chỉ suốt ngày ngủ, thì bây giờ Iori chịu xem TV thật sự không gì tốt hơn! Kaname tỏ vẻ, anh thật sự muốn thuê chồng đĩa lớn về cho Iori xem!

Ừm, nếu họ biết chương trình mà Iori xem trên TV, là bộ phim phản xã hội phải trả tiền để xem, không biết họ sẽ có cảm nghĩ gì? Ha…

_________

[Kỳ Thanh]: TV tui viết tắt nhé. Tại lười ghi ra lắm.

Mọi người cmt nhiều lên để mình có động lực nha.