Chương 19:

Tối về, Masaomi vừa kiểm tra tin nhắn điện thoại, vừa đổi giày ở tủ đựng giày. Thấy Ukyo đi qua trước mặt, anh liền hỏi: “Ukyo, các em ở nhà xem chương trình dịch vụ phải trả thêm tiền à?”

Ukyo ngạc nhiên nhìn anh, nghĩ một hồi mới nói: “Chắc là Iori xem đấy. Hôm nay em ấy ngồi xem TV tới mấy tiếng đồng hồ cơ, chắc là em ấy chọn đấy”.

“Vậy à… Em ấy hứng thú với chương trình TV sao? Chương trình gì thế?” Masaomi đổi giày xong, đứng lên phủi tay hỏi.

“Khoảng hai ba giờ trước, em và Kaname ở trên lầu, nên không chú ý lắm. Sau đó… hình như em ấy xem mấy bộ phim thần tượng linh tinh gì đó, không có gì đặc biệt lắm”.

Masaomi gật gù, nhẹ giọng nói: “Cũng là một hiện tượng tốt. Có điều, dù là phim thần tượng cũng phải chú ý chút, ở những cảnh có nữ chính gặp tai nạn giao thông hay đại loại như vậy đừng để em ấy xem. Em đừng quên em ấy đã tận mắt chứng kiến Shiraishi Fuyuka chết dưới lốp bánh xe!”

Ukyo gật đầu, đẩy mắt kính: “Em biết rồi, em có chú ý phương diện này. Đúng rồi, hay tối nay chúng ta mở cuộc họp gia đình, thông báo cho mọi người để mọi người cùng nhau để ý một chút?”

“Ừ, cũng nên cho mọi người đều biết. À, Iori bây giờ đang ở đâu?”

“Ra ngoài với Kaname rồi, cũng không biết đi đâu. Vốn là em ấy nói muốn ra ngoài một mình, nhưng em không đồng ý, cuối cùng Kaname mặt dày mặt dạn đi theo”.

“Không nói đi đâu, cũng không nói ra ngoài làm gì sao?” Masaomi lấy làm lạ hỏi.

“Không có, em ấy chẳng nói gì hết”.

“Không nên rồi…” Masaomi nhìn Ukyo, mở miệng: “Theo lý thuyết, Iori hiện tại phải ghét ra ngoài, ghét cùng người lạ tiếp xúc chứ…”

Ukyo cũng hiểu một chút về vấn đề này, nên cũng thấy lạ. Định nói gì đó, thì cửa mở, Kaname và Iori hai người trở lại. Trên tay Kaname cầm mấy chậu hoa, còn trên tay Iori cầm vài túi đựng mầm hoa.

Thấy thế, Ukyo không nhịn được nở nụ cười: “Thì ra Iori đi mua mầm hoa à? Em còn cần gì nữa không?”

Iori quơ quơ hạt giống trong tay nói: “Tôi muốn trồng hoa cho khu vườn, cần cái xẻng và bình tưới”.

Ukyo giật mình, quay đầu nhìn Masaomi, rồi lại nhìn Kaname đang đứng sau Iori, cuối cùng mới dời tầm mắt nhìn Iori. Khoan… Iori là đang nói chuyện với anh?! Người mà mấy ngày nay chưa hề nói với anh quá mười chữ! Nhưng lần này, Iori không chỉ nói với anh hơn mười chữ, mà còn chủ động nêu ra mong muốn của mình. Ukyo cảm thấy hết sức thỏa mãn! Vì thế, anh mỉm cười, xoay người đi vào nhà kho, tìm những món đồ Iori cần.

“Vậy Iori à, mấy chậu hoa này nên để đâu đây?” Kaname một mình ôm bốn chậu hoa, đã mỏi lắm rồi, hận không thể quăng hết chúng xuống đất. Nhưng mà, đây là thứ Iori muốn, mà anh cũng bỏ không ít tiền cho chúng, nên anh cũng xót.

Iori nghĩ một chút, chỉ tay ra ngoài: “Để hai chậu dưới tán cây anh đào trong vườn, hai chậu phòng tôi. À không, đặt một chậu trong phòng vẫn hơn, chậu còn lại thì cứ để đâu đó trong phòng khách”.

Kaname như được giải thoát, nhanh chóng đặt mấy chậu hoa theo lời của Iori. Mà Masaomi hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, nhưng lại vươn tay nhận lấy vài bao mầm hoa trên tay Iori, nói: “Iori, hôm nay lúc anh Masaomi đi ngang qua siêu thị có mua một ít kẹo que, mua nhiều vị khác nhau, vậy em muốn ăn thử không?”

Iori cố kìm nén cơn xúc động muốn đẩy tay Masaomi ra, tùy ý để Masaomi cầm đồ của cậu đi, lắc đầu nói: “Tôi mệt, muốn ngủ”.

Masaomi giật mình, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Không được đâu, bây giờ mới chạng vạng, chờ lát nữa là có thể ăn cơm tối. Nếu em muốn ngủ, vậy đợi sau khi ăn tối xong mới ngủ tiếp, được không?”

Iori nhìn anh một cái, gật đầu không sao hết: “Vậy tôi đi tắm rửa trước”.

Ngủ nghê gì đó, chỉ là cậu viện cớ thôi, tại cậu không muốn ở dưới này ngốc nghếch cùng mọi người lâu hơn.

Masaomi gật đầu cười tủm tỉm, anh nghĩ một chút, lấy ra từ túi áo một cây kẹo que vị sữa, nhét vào tay Iori, sau đó xoay người vào phòng bếp.

Iori nhìn kẹo que trong tay, nhịn xuống, đến cuối vẫn không ném nó đi, mà cứ giữ nó như vậy, lên lầu.

Sau khi Iori lên lầu, Kaname tay chân đầy bùn đất đi vào nhà bếp, còn Ukyo thì cầm đồ nghề, từ dưới nhà kho đi ra, cũng đi vào nhà bếp. Ba anh em nhanh chóng gặp nhau tại nhà bếp.

Kaname mở miệng hỏi Masaomi đầu tiên: “Anh Masaomi, sao tự nhiên Iori lại muốn làm vườn vậy?”

“Ừm, chưa kể hôm nay em ấy lại chịu ở cạnh chúng ta, nói với chúng ta vài câu, không giống thường ngày, luôn làm lơ chúng ta” Ukyo cũng nhẹ giọng tiếp lời.

“Đây phải tính là tin tốt mới đúng, nó chứng minh bệnh tình của Iori đã chuyển biến tốt đẹp…” Masaomi tuy nói thế, nhưng chân mày lại nhíu chặt, rõ ràng trong lòng đang nghi ngờ.

“Nhưng em cảm thấy điều này có gì đó không đúng, rất bất an!” Ukyo nói. Kaname lắng nghe, cũng gật đầu, vì anh cũng có cảm giác này.

Masaomi trong túi lấy ra kẹo que, chậm rãi xé vỏ, hỏi Kaname: “Kaname, lúc em cùng Iori ra ngoài, biểu hiện của Iori như thế nào?”

Sắc mặt của Kaname trở nên nghiêm túc, nói: “Em ấy luôn cúi đầu, rất ít khi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Khi có chỗ đông người, em ấy sẽ bước nhanh hơn, đi lẹ qua chỗ những người ồn ào. Hơn nữa, cho dù nơi đó nhiều người hay ít người, chỉ cần có người đến gần em ấy là em ấy sẽ có biểu hiện hết sức phòng bị và chống cự”.

“Vậy nghĩa là, tình trạng của Iori không hề thuyên giảm… Chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua!” Masaomi ngậm kẹo que trong miệng, lấy ra điện thoại ra, vội dặn dò: “Anh sẽ gọi cho bác sĩ tâm lý, hỏi thăm tình hình một chút. Phải rồi, Ukyo, hôm nay em có thể cho Iori ăn cơm được rồi, không cần ăn thức ăn lỏng nữa”.

“Em đã biết, vậy em lên hỏi Iori thích ăn cái gì” Ukyo trả lời, xoay người lên lầu.

Mà lúc này, Iori đang cầm con dao nhỏ, cậu đang nghiên cứu xem, làm thế nào để nhanh chóng cắt quả cam trước mắt ra! Làm quả cam không thể chảy quá nhiều nước.

Trên bàn sách của cậu có thêm vài loại trái cây khác, chẳng biết là Kaname hay Ukyo để đó nữa. Mặc dù trước giờ cậu không biết nên chọn hoa quả như thế nào, vì loại trái nào cậu cũng thích ăn, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có người gọt sẵn, để cậu có thể ăn ngay và luôn. Mà bây giờ, cậu phải tự tay cắt gọt, thật phiền phức!

Cậu nên bắt đầu từ đâu, lực tay cậu nên giữ ở mức độ nào đây? Quả nhiên, thật rắc rối, chẳng bằng ăn táo, chỉ cần rửa sạch là có thể ăn rồi, tuyệt đối đỡ hơn quả cam nhiều!

Vì thế khi Ukyo đẩy cửa khép hờ ở phòng Iori, tim anh chợt đập vội vã, đại não kịp bắt gặp cảnh Iori nhà anh, không ngờ đang cầm một con dao, còn đưa nó gần cổ tay trái của mình nữa! [ Chỉ là do góc độ nhìn của anh bị lệch lạc thôi ]

Ukyo dường như là chẳng kịp suy nghĩ mà xông lên, giật lấy con dao trong tay Iori, một tay ôm chặt Iori vào người, đè xuống giường. Kế tiếp, hét lớn tiếng: “Anh Masaomi, Kaname, hai người nhanh lên đây đi!!!”

Iori vốn đang cầm con dao con, định gọt quả cam, đâu ngờ rằng cậu chưa kịp bắt đầu đã bị người đập mạnh vào tay, đánh rơi con dao. Rồi lại bị người đó tóm chặt từ sau lưng, rốt cuộc chưa kịp vũng vẫy, đã bị người phía sau lưng đột ngột đẩy mạnh xuống giường, giữ chặt tay cậu.

Iori hoảng hồn, phản ứng đầu tiên của cậu là có người vào nhà cướp đồ à? Cậu tính kêu cứu thì người phía sau to giọng gọi anh Masaomi và anh Kaname. Giọng nói ấy, hiển nhiên là của Ukyo. Sau khi chắc chắn người đằng sau là người trong nhà mình, Iori liền phớt lờ cảm xúc muốn liều mạng phản kháng, tỉnh táo lại, chuẩn bị sẵn ánh mắt sắt lạnh quan sát xem Ukyo muốn làm gì.

Chắc không định bắt ép cậu vào viện tâm thần đâu ha? À, mà nếu như vậy, cậu đã mình mẫn hơn rất nhiều, tìm một món vũ khí nào đó doạ họ thả cậu ra, sau đó một mình trốn ra khỏi đây. Tuy rằng, như vậy thì quãng thời gian dài về sau có lẽ rất khổ, rất khó khăn, nhưng vẫn tốt hơn là bị nhốt ở bệnh viện tâm thần đó chứ!

Không mất bao lâu, Masaomi và Kaname lao vào phòng, vừa vào đã thấy Ukyo đè Iori trên giường, cả hai giật mình. Ngay sau đó, Masaomi hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?!”

Ukyo cười xót xa: “Em vừa vào liền thấy Iori cầm dao nhỏ, định tự sát!”

Đồng tử của Masaomi và Kaname chợt co rút, vội vàng chạy qua phụ Ukyo giữ chặt Iori. Kaname cảm thấy việc ba người đè lên người Iori cũng không phải cách hay, chỉ cần sơ sót một chút, Iori sẽ bị đè chết mất! Nên Kaname vớ lấy bộ quần áo vương vãi trên giường, dưới sự hỗ trợ của Masaomi và Ukyo, nhanh chóng trói tay chân Iori lại.

Iori chẳng hiểu do đâu tư dưng mình bị người ta trói, trong lòng cậu dần thấy bất an. Việc bị trói chặt như vậy làm cậu nhớ tới khi còn ở viện tâm thần, những người đó cũng trói cậu như vậy, còn chụp thuốc cậu nữa…

Cậu bắt đầu giãy gịua kịch liệt, chẳng thèm quan tâm tay chân đau đớn, vẫn cố vùng vẫy… Cậu không muốn bị chụp thuốc nữa đâu! Không muốn bị lấy máu nữa! Không muốn bị tiêm mấy loại thuốc tê kì quái đó nữa!

“Iori, em đừng cử động… Đừng cứ dfoojng nữa!” Nhóm Ukyo thấy Iori chống cự quá mức, vội giữ chặt tay chân cậu, không để cậu tự làm mình bị thương.

“Iori ngoan, đừng giãy nữa… Anh Masaomi cởi trói cho em nhé?” Giọng điệu Masaomi trở nên mềm mại, nhẹ nhàng vỗ lưng Iori, cuối cùng thấy Iori bình tĩnh hơn chút, nhanh chóng cởi bỏ món đồ dùng đang trói Iori.

“Xong rồi, anh cởi trói xong rồi, không còn gì nữa đâu” Masaomi cầm bộ đồ đung đưa trước mặt Iori, rồi ném mạnh ra ngoài cửa.

Cho đến lúc này, Iori mới được xem là bình tĩnh lại. Đã không còn thứ trói cậu nữa, hiện tại cậu cũng không phải ở viện tâm thần, sẽ không có người chụp thuốc, không có người lấy máy cậu, cũng không có người tiêm cho cậu mấy thứ thuốc kì quái…

Lúc này, Louis đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn mớ quần áo nằm ngay cửa, còn cả cảnh tượng trong phòng rối tung lên, giật mình, chạy lại, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Sắc mặt Ukyo và Kaname cực kì khó nhìn, mặc dù sắc mặt Masaomi đã trông hết sức mềm mỏng, nhẹ nhàng thủ thỉ trấn an Iori, nhưng chân mày anh vẫn nhíu lại, đôi mắt cũng đầy lo lắng và bất an. Ba người, chẳng ai đếm xỉa tới anh.

Louis đưa mắt nhìn trên người Iori, nhìn vết hồng đỏ trên cổ tay, cổ chân cậu, mặt mày cũng biến sắc chẳng mấy dễ chịu. Lại nhìn gương mặt đầy hoảng loạn chẳng tài nào xoá nhoà của cậu, sắc mặt anh chuyển thành đen thui.

Anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng tiến đến, cởi giày bò lên giường, sau đó đưa tay xoa xoa lưng cậu, từng chút lại từng chút một, đến khi sự cứng nhắc trên người Iori buông xuống, anh nháy mắt ra hiệu cho Masaomi, Ukyo và Kaname.

Ba người nhìn thấy ánh mắt của Louis, họ rời giường Iori bằng đôi mắt phức tạp. Các anh biết, người em thứ tám Asahina Louis nhà các anh có hơi đặc biệt. Không phải nói đến việc Louis chẳng hề cùng chung huyết thống với các anh, mà là, trực giác của Louis từ khi còn nhỏ đã rất chuẩn, thế nên cũng nhận được sự yêu thích của các trẻ em và động vật nhỏ…

Có lẽ, em ấy có thể trấn an được Iori hoặc cũng có thể không…

Kaname và Masaomi ra khỏi phòng trước, còn Ukyo nhặt con dao trên sàn lên, canh một góc mà Iori không nhìn thấy, vẫy tay với Louis, anh chỉ vào Iori, rồi cầm con dao trên tay vờ động tác rạch một đường trên tay. Louis gật đầu đã hiểu, lúc này Ukyo cũng từ từ lui ra ngoài, đóng cửa phòng.

Louis nhẹ nhàng vuốt ve lưng Iori, đến cảm giác Iori đã hoàn toàn thả lỏng, mới chầm chậm, vô tri vô giác giữ cậu trong lòng ngực mình. Trong lúc này, bàn tay anh vuốt về lưng Iori, vẫn không dừng lại.

Thật lâu sau, cảm giác Iori hình như đã ngủ, Louis mới dừng lại, ôm Iori, trong tư thế nửa tựa vào giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Dưới lầu, Ukyo làm cơm với tâm sự nặng nề, không chú ý tới người khác đã về.

___________

[Kỳ Thanh]: Mọi người thấy hint của Louis ở chương này không? 😍

Cảm ơn đã ủng hộ.