Chương 20:

Khi Tsubaki và Azusa vào nhà, họ tính hô một tiếng giống như mọi ngày: “Em về rồi”.

Nhưng hai người ngó quanh, trong phòng khách và phòng ăn không có một bóng người, vì thế hai người không hô nữa.

Thói quen của hai anh là về nhà là tìm đồ ăn ngay, nên họ đi thẳng vào nhà bếp, chỉ là còn chưa tới nhà bếp, từ xa hai người đã thấy Ukyo cầm con dao đang chặt thịt heo, mặt mày cực kì khủng bố. Hai anh em liếc nhìn nhau, rụt rụt cổ, rồi quay đầu xem như chưa từng thấy gì, rồi cùng nhau đi lên lầu.

Sau khi lên lầu, họ đi ngang qua ban công, thấy anh Masaomi đang gọi điện thoại, sắc mặt thì lạnh băng. Thế nên hai anh em không dám quấy rầy, định về thẳng phòng mình. Chẳng qua, Tsubaki lên ý tưởng, nói nhỏ với Azusa: “Azusa, gần như cả một ngày chúng ta chưa thấy Iori, có muốn đi xem em ấy chút không?”

“Cũng được, sáng nay em nghe anh Masaomi nói em ấy đã hạ sốt, không biết bây giờ thế nào. Chúng ta quá xem thử đi. Nhưng mà lúc em ấy ở trong phòng đều khoá cửa cả, hay là chúng ta xuống dưới tìm chìa khóa trước?”.

Tsubaki lắc đầu, anh lấy ra chùm chìa khoá từ túi đeo lưng, cười quái đản: “Hì hì… Anh có hết đó nha, chìa khoá của tất cả các phòng trong nhà luôn~”

Azusa ngạc nhiên, rồi mỉm cười bất đắc dĩ, nhận lấy chìa khoá từ tay Tsubaki, quay đầu đi đến phòng Iori.

Hai anh em nhẹ nhàng mở cửa phòng, nhưng vừa thấy cảnh tượng trong phòng, hai người bị doạ tới ngây người…

Ánh hoàng hôn chiếu xuống người con trai tuyệt đẹp ôm lấy cậu thanh niên có khuôn mặt nhợt nhạt nhưng cũng đẹp không kém nằm nghiêng bên giường… Cả hai đều nhắm nghiền mắt, khóe môi đều khẽ nhếch lên, hiển nhiên họ đang mơ được giấc mơ đẹp…

Lúc này, Louis hình như cảm nhận được có người vào phòng, nên mở mắt ra, nhìn họ một cái, đưa ngón trỏ lên môi, ý bảo họ im lặng rời đi.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy sự bình yên trên gương mặt say ngủ của Iori suốt mười ngày qua, Tsubaki và Azusa làm sao mà chịu cứ để vậy mà đi được! Bởi vậy, Tsubaki và Azusa lấy ra hai chiếc điện thoại đi động, hí hửng chụp Iori mấy tấm hình, lúc này mới lưu luyến chả muốn đi mà nhẹ nhàng đóng cửa, rời khỏi.

Sau đó, tình cảnh trên cũng xuất hiện ở Subaru, Kaname, Yusuke và Fuuto, riêng Wataru, vì còn nhỏ nên không có đi động, bởi vậy không có ảnh chụp. Có điều, hôm nay cậu được Kaname đón về, nên lúc anh chụp ảnh Iori, cậu rón rén đến cạnh Iori, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Iori, khẽ cười rộ lên trong lặng lẽ, tấm ảnh được chụp dựa trên khung cảnh tươi đẹp.

Kế đó, Kaname nhẹ vẫy tay với Wataru, cậu bé lưu luyến không muốn rời khỏi, nhẹ nhàng ra khỏi phòng Iori.

Mà bấy giờ, sau khi cô nàng Ema truyền dịch đến trưa, vẫn muốn đến trường thì đến giờ này cũng đúng lúc trở về, lúc cô lên lầu thì tình cờ thấy Kaname và Wataru đứng trước cửa phòng Asahina Iori, cô nhất thời tò mò liền rón rén đi đến.

“Anh Kaname, Wataru, hai người ở đây làm gì vậy?” Bởi vì Ema đâu biết họ đứng đây làm gì đâu, nên cô chẳng hạ giọng, mà nói chuyện như bình thường. Nhưng không ngờ, một người khi đã ngủ say không dễ tỉnh giấc như Iori thì vừa nghe thấy tiếng cô là cả người bỗng run lên, tỉnh ngay lập tức.

Louis vội nhẹ nhàng vỗ về ngực Iori, giúp cậu dễ thở hơn, cũng có thể trấn an cậu phần nào. Chỉ là, anh còn chưa kịp giúp Iori bình tĩnh thì cô nàng Ema đứng ở ngoài cửa, thấy cảnh này đột nhiên hét lên.

“A… Hai… Hai người…” Ema sốc thật rồi, hai người đàn ông trưởng thành, dù có là anh em đi nữa, cũng đâu thể ôm nhau ngủ như vậy được! Không thấy Tsubaki và Azusa dù là sinh đôi nhưng vẫn mỗi người một phòng, chưa hề ngủ cùng nhau sao?!

Nhưng Asahina Iori là cái gì chứ? Sao cậu ta lại có thể ngủ chung giường với Louis chứ, rồi còn khiến Louis quan tâm cậu ta như thế? Chẳng lẽ, Louis và Asahina Iori, thật ra đã… Ema không dám nghĩ tiếp, xoay người chạy về phòng mình.

Mà Iori trong phòng, sau khi nghe được tiếng hét của Ema thì đôi mắt không còn sáng sủa nữa, không hề hoảng hốt, mà chỉ tràn đầy căm ghét và hận thù, thậm chí…Còn mang chút sát ý.

Kaname và Wataru đang đứng ở cửa, vì khoảng cách xa nên không chú ý tới, còn Louis tiếp xúc với Iori ở khoảng cách gần nên liền nhận ra. Anh híp mắt, bàn tay vẫn luôn vỗ ngực Iori, nhưng trong đầu vẫn luôn không ngừng đặt ra câu hỏi.

Iori ghét Ema, đây là việc thực tế không thể phủ nhận. Nhưng vấn đề là, chán ghét đến mức hận không thể gϊếŧ Ema, thì có hơi không thích hợp. Dù tâm lý Iori đang gặp vấn đề, nhưng anh không nghĩ Iori sẽ hận ai một cách vô duyên vô cớ đâu, mà còn hận đến mức không thể làm người đó chết đi. Giữa Iori và Ema, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra, vào lúc mà các anh không biết…

Có lẽ, Ema đã nói hoặc làm gì đó với Iori chăng? Louis khẽ nhíu mày, nếu thật là vậy, thì về sau anh nhất định phải kéo Ema cách xa Iori một chút, không để cô ta tới gần Iori. Hiện tại Iori không thể chịu nổi bất kì kí©h thí©ɧ nào nữa, mà cô Ema kia cũng thật không biết nặng nhẹ, chưa biết chừng lỡ mồm lỡ miệng nói gì gây tổn thương cho Iori rồi!

Sâu trong thâm tâm Louis, anh cảm thấy, việc tìm các anh em khác nói chuyện là vô cùng cần thiết trong tối nay.

Louis vẫn luôn bên cạnh Iori, nhẹ nhàng ôm Iori, bàn tay vỗ về ngực cậu không ngừng lại, từ tốn mà có quy luật. Còn Iori, có thể là do đã quen được sự vỗ về ôm ấp của Louis, hoặc là cậu đã quên mất là hiện tại là cậu đang được Louis ôm, nhưng tóm lại, Iori cứ nằm yên trong lòng ngực Louis gần nửa tiếng, không nhúc nhích, đôi mắt vẫn nhìn về hư vô, ngẩn ngơ. Mãi đến giờ ăn tối, khi Kaname gọi ăn cơm, thì cậu mới sực tỉnh, cậu giữ bình tĩnh đẩy tay Louis ra, xuống giường, vào nhà vệ sinh.

Kaname thấy Iori vào nhà vệ sinh, không chút ngại ngùng mà sáp vào căn chừng, nghiêng người nghe động tĩnh bên trong, đề phòng có chuyện không hay liền chạy vào. May là ngoài tiếng nước và tiếng dội bồn cầu, thì không có thanh âm khả nghi nào nữa. Nhưng Kaname vẫn không dám lơ là, anh áp lỗ tai lên mặt kính mờ của phòng vệ sinh, như vậy anh sẽ nghe được rõ hơn.

Vì thế, khi Iori vừa đi vệ sinh xong, thì khi mở cửa đã thấy Kaname lảo đảo trước mặt mình. Cậu không chút do dự lùi về sau, để Kaname có chỗ rộng rãi mà ngã.

“Rầm” một tiếng, cả người và mặt Kaname tiếp xúc thân mật với sàn nhà vệ sinh. Chưa tính điều này, khi Iori đi vòng qua Kaname ra ngoài, không biết là do phòng nhỏ hay cố ý, nói chung cậu “Bất cẩn” mà đạp trúng tay Kaname…

Không để ý tới tiếng rên thảm thiết của Kaname, Iori đi thẳng ra cửa phòng, nói với Louis: “Tôi không muốn ăn”

Louis cười tủm tỉm, hỏi lớn: “Hôm này Ema không xuống dưới ăn cơm đúng không nhỉ, anh Kaname?”

Kaname vùng vằng từ nhà vệ sinh đi ra, vẻ mặt bực bội, trách móc: “Đúng vậy! Chả biết em ấy làm cái gì nữa, rõ ràng nhìn thấy Iori đang ngủ mà còn thét trói tai như vậy, đánh thức cả Iori! Dù có vậy, giờ lại không biết gây ra chuyện gì rồi lại thấy có lỗi, nói thế nào cũng không chịu xuống ăn cơm, chỉ nói anh Ukyo chừa cho em ấy một phần, tối em ấy sẽ ăn…”

Louis không đợi Kaname oán giận xong, anh cười đưa tay mình cho Iori: “Em nghe rồi đó, Ema không có xuống ăn nha! Iori à, chúng ta cùng xuống ăn nha, nghe anh Ukyo nói, hôm nay anh ấy làm rất nhiều đồ ăn đấy”.

Iori nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là đưa tay, nắm lấy tay Louis. Tay Louis mềm mềm, lớn hơn tay Iori một chút, lại có cảm giác rất ấm áp… Điều này làm cho sự kháng cự của Iori cũng giảm đi rất nhiều… Vốn dĩ cậu chỉ là nghĩ là những người người con trai dịu dàng thường rất thích nắm tay một người [Nữ chính] mà cậu thấy trên TV, mà Iori tuy không thích, nhưng cậu nghĩ đến bản thân đang muốn học làm “Người bình thường”, nên cố kìm nén sự không vui trong lòng, đưa tay nắm lấy tay Louis.

Kỳ thật cậu không thích ra ngoài, không thích nói chuyện, không thích gần những người khác, cũng lười chăm sóc hoa, nhưng vì để trở thành một “Người bình thường”, làm những biểu hiện giả dối trước mặt mọi người để sau này dễ hành động hơn, cuối cùng Iori vẫn chịu được.

Vì vậy, mà Louis rõ ràng cảm nhận được Iori không tình nguyện, nhưng Iori vẫn chịu nắm tay anh, anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Vì thế mà hai anh em chẳng để ý tới Kaname, dắt tay nhau ra ngoài.

Kaname không thích bị người khác làm lơ, nhất là bị Iori làm lơ. Mặc dù chính anh cũng không biết tại sao, mỗi lần bị Iori làm lơ, trong lòng anh rất khó chịu. Anh định chạy đến nắm lấy tay còn lại của Iori, tiếc là anh vừa mới té, eo rất đau… Vì vậy anh đành ôm hận chậm chạp đi từng bước một, theo sau Iori và Louis.

Chút lâu sau, Iori thấy các anh em trong nhà, ngoại trừ Hikaru và Natsume thì đều có mặt đầy đủ. Cậu nhìn xung quanh một cái, quả nhiên thật sự không có Asahina Ema, thở nhẹ ra, tìm một chỗ ngồi xuống.

“Anh Iori, anh có khỏe không?” Wataru vừa nghe Ukyo kể lại quá trình Iori “Tự sát”, viền mắt cậu đỏ hoe, lo lắng hỏi Iori.

Nhưng cậu chỉ vừa hỏi ra khỏi miệng, Fuuto tự nhiên đưa tay bịt miệng cậu lại, nháy mắt ra hiệu, sau đó quay sang Iori nói: “Anh Iori, anh đói không? Anh muốn ăn gì, em lấy cho anh?”

Iori không biết họ đang muốn làm gì, nhưng cậu cũng không muốn biết. Có điều, qua một ngày xem TV, khi chủ nhà còn chưa ngồi vào bàn ăn, thì khách không được động đũa, cậu vẫn hiểu. Tuy rằng, cậu không phải khách thì cũng được.

“Đồ ăn chưa lên đủ, cũng chưa đủ người trên bàn ăn. Cho nên không thể ăn trước!” Iori nghiêm túc nhìn Fuuto, rất ra dáng một người anh trai tốt đang dạy dỗ em trai.

Nụ cười trên gương mặt Fuuto cứng ngắc, cố gắng gượng cười trộn lẫn hậm hực, quay sang đọ cú đấm với Yusuke đang cười nhạo cậu.

Lúc này, Ukyo bưng món ăn cuối cùng lên, nhìn mọi người cười nói: “Được rồi, ăn cơm đi, Iori muốn ăn gì? Gắp không được thì nói nhé, để cách anh gắp giúp em”.

________

[Kỳ Thanh]: Kaname như đang ghen ấy nhỉ. 😄