Chương 21:

Iori vừa nhìn thấy anh, sắc mặt trở nên lạnh tanh, gằn giọng: “Tại sao anh lại trói tôi?!”

Ukyo hơi giật mình, sau đó cười buồn: “Xin lỗi… Chỉ là, khi ấy anh không có cách khác… Em cầm con dao nhỏ và định tự vẫn, anh muốn ngăn cản nhưng lại không nghĩ ra cách, chẳng lẽ em muốn anh nhìn em chết ngay trước mặt mình sao?”

Iori tròn mắt, nhìn anh giống tên bệnh lâu ngày, nói: “Tự vẫn? Khi nào vậy? Sao tôi không có ấn tượng gì vậy? Tôi chỉ nhớ rõ, lúc ấy tôi đang định gọt cam, sau đó có một người như tên điên xông vào giật con dao trái cây của tôi, rồi lại đột ngột đè tôi xuống, rồi lấy quần áo trói tôi lại!”

“Hả!!!” Ukyo ngạc nhiên tột độ, nên gương mặt cũng biến đổi lớn, mắt kính anh cũng rơi xuống chén cơm. Có điều, anh không để ý đến nó, mà ngây dại nhìn Iori, hỏi lại: “Gọt… Gọt cam?!”

“Đúng vậy, quả cam! Tôi vất vả lắm mới nghĩ ra nên bắt đầu gọt cam như thế nào, nhưng tự nhiên anh lại làm chuyện này với tôi, khiến tôi không có cam để ăn, mà còn…” Nhớ tới những ngày trước kia bị lấy máu, tiêm thuốc khủng khϊếp nữa!

Lúc này, cả khuôn mặt Ukyo đều trở nên bàng hoàng, điều này cũng chưa tính, Masaomi còn nói thêm: “Khó trách, anh mới nói sao phòng Iori đâu đâu cũng có cam, trên bàn học có mấy quả, trên tủ đầu giường cũng có, cả bệ cửa sổ cũng có nữa… Thật tình, thì ra là Iori thích ăn cam a!”

“Vậy nên nói… Nên nói là, Iori của chúng ta không có tự sát?! Ha ha ha, em đã bảo rồi mà, Iori nhà ta sao có thể tự sát chứ ha ha ha…” Kaname cười ha ha, giống như bị sốc mà hoá khùng.

Iori khinh bỉ nhìn anh một cái, quay đầu nhìn Ukyo: “Tay và chân của tôi đều bị anh làm cho bị thương rồi này!”

Nói xong, cậu giơ tay, kéo tay áo lên, lộ ra trên cổ tay dấu vết thâm tím, sau đó cậu rất bình tĩnh nói trong sự bật thốt của mọi người: “Xin hãy bồi thường cho tôi chi phí tổn thất tinh thần và thuốc men”.

Iori nghĩ kĩ, nếu cậu đã hạ quyết tâm rời khỏi nhà Asahina, vậy thì cần chuẩn bị tiền bạc tốt một chút, càng nhiều càng tốt. Vì bây giờ cậu còn chưa có tốt nghiệp đại học, nên khi mới ra ngoài cũng không biết làm được việc gì, nhưng cho dù nghĩ kĩ cũng chưa chắc tìm được công việc tốt. Cũng đâu biết được có người sẽ thuê cậu làm việc không đâu, vậy nên cậu cần chuẩn bị ít tiền, đề phòng thời gian tìm việc quá lâu, khiến cậu không có cơm ăn.

Im lặng, tất cả rơi vào im lặng.

Iori nghiêng đầu, yêu cầu của cậu quá đáng lắm à? Nhưng cậu thật sự bị thương, bị Ukyo hại mà… Không đúng, còn có sự đóng góp của Masaomi và Kaname nữa! Iori vừa nhớ ra điều đó, đã tự nghĩ là mình tìm ra vấn đề, nhất định là Ukyo cảm thấy mình chỉ đòi tiền anh, nên thấy không công bằng!

Vì thế Iori nghĩ một chút, rất cảm thông nói: “Anh có thể cùng anh Masaomi và anh Kaname chia tiền, tôi không để ý đâu”.

Chỉ cần cho cậu tiền, cậu cũng không quan tâm họ có bất bình hay không!

“… Iori, em nghiêm túc sao?” Ukyo nghiêm túc hỏi.

Iori rất nghiêm túc mà gật đầu, cậu bảo đảm mình rất nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn! Có điều, tại sao anh cả còn chưa đưa tiền ra? Không lẽ tính quỵt nợ à?: “Các anh đừng hòng nghĩ quỵt nợ, tay chân tôi còn đang đau đó!”.

Masaomi thở dài: “Được rồi, bọn anh đã biết. Iori à, ăn cơm tối xong bọn anh sẽ đưa cho em tiền thuốc và tiền thiệt hại tinh thần, em… Ăn nhanh đi, ăn xong anh Masaomi sẽ thoa thuốc cho em”.

Vì thế Iori cảm thấy rất hài lòng, lúc ăn cơm cậu còn ăn thêm vài miếng gà nhiều hơn thường ngày nữa. Ưm, nếu cứ tiếp tục như thế, cậu tin sẽ không lâu nữa, cậu có thể rời khỏi nhà Asahina!

Sau khi dùng bữa tối xong, Masaomi giúp Iori thoa thuốc, vì sợ Iori không để yên, nên anh lấy băng gạc quấn cổ tay và cổ chân cậu lại. Cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của Iori, anh đành bất đắc dĩ mở bóp, lấy ra đồng 4000 Yên, nhét vào tay Iori. Iori nhướng mày, cậu thấy mình cần nhiều hơn. Vì vậy cậu quay đầu nhìn Kaname và Ukyo, cuối cùng cậu cũng nhận được 5000 Yên và 6000 Yên từ hai ví khác nhau.

Lúc Kaname cho 5000 Yên, không biết Ukyo hảo tâm hay sao mà cho cậu 6000 Yên. Một lúc sau, Louis tự nhiên cũng cho cậu 10.000 Yên, nói: “Lại nói, vì lúc ấy anh không kịp ngăn cản các anh ấy, nên anh cũng có trách nhiệm”

Masaomi: “……” Vậy nên nói, vì sao anh lại có cảm giác mấy đứa em nhà anh đang so bì vậy…

Vì thế, trong vòng vài phút ngắn ngủi, Iori thu được 25.000 Yên. Ừm, nếu tính theo cuộc sống bình thường của một người ở bên ngoài, thì khoản tiền này đủ cho cậu sống nửa tháng! Iori trông rất thoả mãn, hình như cậu đang có ý định tiếp tục phấn đấu! [ Nhóm Ukyo sẽ khóc! ]

Đến đêm, Sau khi Iori thoa thuốc xong, cũng không về phòng, mà hiếm khi ngồi lại sô pha, xem TV. Nhóm Tsubaki thấy vậy, ai cũng cười hì hì ở lại, hai ba người tranh chỗ ngồi cạnh Iori. Wataru còn nhỏ, không tranh chỗ giỏi bằng các anh, nên đành chu mỏ, uất ức chui vào lòng Masaomi đang ngồi chỗ khác trên sô pha.

Masaomi buồn cười vỗ lưng Wataru, nhìn sang Iori, quả nhiên thấy trên mặt cậu tỏ rõ sự khó chịu. Tuy anh không biết tại sao Iori không về phòng mình, nhưng không về phòng là tốt rồi, Masaomi mong Iori có thể ở cạnh các anh nhiều hơn!

Đúng như lời bác sĩ nói, việc dành thời gian gần gũi bên cạnh người thân, là điều kiện trợ giúp tốt nhất đối với người bệnh tâm lý! Nhưng không thể quá ép Iori, lỡ không may khiến cậu chạy về phòng luôn thì sao, vì vậy Masaomi nhắc hai người em Tsubaki và Fuuto đang chiếm chỗ ngồi cạnh Iori: “Hai đứa cũng nên kiềm chế bản thân một chút!”.

Tsubaki và Fuuto lúc này mới chịu yên tĩnh chút, không liều mạng tranh đến chỗ Iori nữa, nên Iori cũng vì thế mà thở nhẹ ra.

Kể từ ngày đó, cả nhà Asahina phát hiện, người em trai thứ mười/ anh Iori, hình như có chút thay đổi. Sẽ thường xuyên xem TV, mặc dù tất cả phim cậu xem đều là phim thần tượng, mà còn là thể loại nam chính bá đạo, nam phụ ôn nhu, và nữ chính não tàn nữa chứ!

Tới giờ cơm sẽ tự động xuống ăn cơm, đương nhiên khi có Ema ở, thì cậu sẽ tùy tiên ăn hai đũa liền về phòng, đến nói cũng không thèm nói với Ema một câu, dĩ nhiên vừa thấy Ema là cậu đã không còn tâm trạng ăn uống. Điều này làm các anh em vô cùng lo lắng, thậm chí Ukyo còn bảo, hay là để các anh em thay phiên nhau cùng Iori ăn cơm trong phòng cậu thôi, để Iori không cần nhìn thấy Ema, tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng, một công đôi việc. Nhưng đề nghị này lại bị Masaomi phản đối.

“Tuyệt đối không được! Nếu làm vậy thật, như vậy chúng ta đã chiều hư Iori! Chúng ta sẽ hại em ấy ngày càng khó gần người khác, càng không muốn tiếp nhận họ… Một thời gian sau, chứng tự kỉ của em ấy sẽ nặng thêm!”

Thật ra nếu để Iori biết Ukyo làm vậy, thì Iori cũng sẽ không đồng ý. Vì nếu làm thế thật, thì cậu có vẻ quá lập dị. Bây giờ cậu đang có ý định làm một người khiến người khác mất cảnh giác, làm một người ôn nhu không gây chú ý tới ai, cũng không cần quá đặc biệt, để không phải lúc nào cũng có người đặt tầm mắt nhìn cậu.

Ưm, nói tiếp về vấn đề thay đổi. Điều làm cho cả nhà Asahina, ngoại trừ Ema thấy vui mừng nhất là Iori bắt đầu trồng hoa lại. Nhưng hiện tại, khi cậu tưới nước cho hoa, trên mặt đã không còn nụ cười ấm áp như xưa, ngược lại mang theo nét đờ đẫn, cũng rất trống rỗng. Khiến người ta có cảm giác là cậu đang hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc, mà không phải vì yêu hoa nên chăm sóc hoa…

Nhưng mà, có nói thế nào đi nữa, thì đây cũng coi như là một sự tiến bộ đúng không? Các anh em nhà Asahina có vẻ rất vui mừng! Riêng Asahina Ema thì lại cảm thấy không vui. Cô có thể cảm nhận được, sự ác ý của Asahina Iori đối với cô ngày càng rõ ràng, thái độ của những người khác trong nhà Asahina cũng thay đổi, ngày một lạnh lùng. Bây giờ họ đối với cô ngoài hỏi thăm mấy câu thông thường, thì rất ít khi nói chuyện với cô chứ đừng nói đến việc quan tâm cô!

Không được, nhất định cô phải nghĩ cách để lấy lại sự chú ý của mọi người từ Asahina Iori quay về phía mình…

Đúng rồi, cô nhớ không lầm thì khoảng hai ngày nữa, cha mẹ cô sẽ về đây tổ chức hôn lễ…

_____________

[Kỳ Thanh]: Mệnh giá số tiền bên trên, lúc đầu mình tính ghi ở trên luôn, nhưng mà cảm thấy làm vậy nó cắt ngang thế nào ấy. Nên mình ghi dưới này nha.

•4000 yên = >200 nhân dân tệ = 5tr VND