Chương 33:

Hikaru quay đầu lại, mỉm cười nói: “Được, để anh đi nói với anh Masaomi”.

Dứt lời, liền xoay người đi tìm Masaomi. Iori nhìn theo bóng lưng anh, thở nhẹ ra. Ngay sau đó, mới nhớ ra là về nhà sẽ phải gặp Asahina Ema, trong lòng xuất hiện một trận khó chịu, muốn đập phá một thứ gì đó, để khiến bản thân thoải mái hơn. Cậu hít một hơi thật sâu, cầm lấy ly thủy tinh trên bàn, uống cạn nước bên trong, cuối cùng đè nén lửa giận trong lòng xuống.

Nhắc mới thấy kì lạ, hình như gần đây trong lòng cậu luôn vô cớ khó chịu, muốn nổi điên. Có điều, vì không để người khác nhận ra, cậu luôn đè nén chúng xuống, không bộc lộ ra ngoài. Cậu không thể để cho bọn họ có cớ tống cậu vào viện tâm thần!

Hikaru rất nhanh trở về, mà còn có thêm Masaomi phía sau. Masaomi đi lại, đưa tay xoa đầu Iori, cười nói: “Xin lỗi, anh không thể tự mình đưa em về nhà”.

Iori lùi về phía sau một bước, lắc đầu nói: “Không sao, tôi muốn mua một chút hạt giống, sau đó mua thêm mấy cái chậu hoa”.

Masaomi coi như không có việc gì, thu tay lại, cười nói: “Rất tốt, muốn đi đâu cứ để anh Hikaru đưa em đi. Muốn mua gì cũng thế, nói anh Hikaru mua cho em”.

Hikaru đang thu dọn đồ đạc giúp Iori, đi lại cười nói: “Được, là một anh trai phải có trách nhiệm thoả mãn yêu cầu của em trai mình, vì thế Iori, em không cần khách sáo nha~”

Nói xong còn tặng Iori một cái nháy mắt, Iori mặt không cảm xúc liếc anh một cái, xoay người đi ra ngoài.

Hikaru vội chào Masaomi một cái, sau đó đi theo. Còn Masaomi nhìn bóng lưng của hai đứa em đi xa, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi. Iori vẫn không muốn anh xoa đầu em ấy a…

Iori yên lặng ngồi ở ghế phụ trên xe, bên cạnh là Hikaru không nhanh không chậm lái xe. Xe đi chưa được bao lâu, Hikaru tự dưng dừng xe lại. Iori nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Chỗ này có cửa hàng bán hoa à?”

Hikaru xuống xe, sau đó cũng bảo Iori xuống xe. Iori khó hiểu, nhưng vẫn làm theo lời nói của Hikaru, trực tiếp xuống xe.

Sau khi xuống xe, cậu mới nhận ra, là họ đến một khu công viên giải trí gần đây. Hikaru nhìn cậu cười nói: “Em muốn vào đây chơi một chút không?”

Iori nhăn mặt, nhìn trước cổng công viên giải trí ra vào rất nhiều người, lùi lại một bước. Sau đó, nhìn mọi người trên tàu lượn siêu tốc hưng phấn hét lên, khiến cậu có chút động tâm. Cậu cũng muốn giống những người đó, hét lên thật lớn, như thế sự khó chịu trong lòng có lẽ sẽ tốt hơn một chút.

Giống như hiểu được suy nghĩ của cậu, Hikaru mỉm cười nắm lấy tay cậu, không cho cậu từ chối mà kéo thẳng cậu vào công viên giải trí.

Iori cứng ngắc cả người, hoàn toàn im lặng, giống như một con rối gỗ cứ để Hikaru kéo đi mua vé, rồi lại kéo đến ngồi trên vòng quay ngựa gỗ… Khoan đã, vòng quay ngựa gỗ?! Iori kịp phản ứng lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Hikaru chạy lại giơ điện thoại lên chụp hình, cậu khẽ cắn môi, định trèo xuống, thì ngựa lại bắt đầu quay. Vì vậy mà Iori không còn cách nào khác, đành để bị quay vòng vòng.

Thật khó khăn lắm mới quay xong, Iori trực tiếp đi vòng qua Hikaru, đi thẳng vào ngôi nhà ma. Hikaru thấy vậy, vội đuổi theo Iori, nhắm mắt theo sau. Anh nhớ rõ, Iori hồi nhỏ rất sợ mấy đồ vật quỷ quái, có khi xem phim ma hoặc nghe truyện ma, là sợ tới mức chạy đến chỗ các anh trai đòi ngủ cùng. Chỉ là sau khi tốt nghiệp tiểu học, Iori không còn muốn ngủ cùng với các anh nữa.

Sau khi Iori vào nhà ma, bởi vì tức giận Hikaru nên đi rất nhanh, trên đường nhìn thấy trên mặt đất tự dưng xuất hiện cái đầu người, mặt không cảm xúc đạp lên, đi qua luôn. Phía trên một mặt quỷ tự nhiên ló đầu xuống trước mặt cậu, dứt khoát thẳng tay cho một cái tát bay đi. Nhìn mấy con cương thi đang không ngừng nhảy tới nhảy lui không cho cậu đi, mặt không cảm xúc đá họ đi… Dù sao bây giờ cậu cũng là người chết hai lần, cậu tự nhận bây giờ chính cậu cũng không giống người cũng không giống quỷ, bởi vậy mấy thứ này khi còn nhỏ cậu đã từng sợ muốn chết, thì bây giờ hoàn toàn không cảm giác. Huống hồ, cậu cũng biết mấy thứ này đều là người hoặc là đạo cụ giả thành, vì vậy không cố kỵ mà động tay động chân.

Nhưng thật ra Hikaru ở phía sau cậu lại vô cùng khổ, anh vì cậu ra sức xin lỗi cùng giải thích với những nhóm “Yêu quái” bị Iori vô cớ chèn ép, một đường đi xuống dưới liên tục nói: “Rất xin lỗi”, “Xin lỗi” lời nói đếm trên mười ngón tay cũng không hết.

Còn Iori, sau khi xả giận nguyên một đoạn đường, tâm trạng thật ra đã tốt hơn một chút. Quay đầu nhìn Hikaru đang khổ sở cau có mặt mũi nhưng vẫn cố cười tươi, thật ra Hikaru đã thay đổi sắc mặt chân thành tươi cười khi Iori vừa quay đầu nhìn anh, rõ ràng là không muốn mất mặt trước em trai mình. Lại không biết rằng Iori nhà anh đã thấy được!

Không biết vì sao, khi nhìn Hikaru như vậy, Iori tự dưng lại cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng mà cậu cũng không có cười ra tiếng, mà đi thẳng về phía thuyền rồng. Hikaru bất đắc dĩ, đành phải đi theo. Kết quả sau khi xuống khỏi thuyền rồng, sắc mặt Hikaru trở nên không khoẻ. Lâu rồi không chơi trò kí©h thí©ɧ kiểu này, anh có chút không thích nghi kịp.

Iori cũng không cho Hikaru thời gian, sau khi rời thuyền rồng, không đến hai phút lại đi đến tàu lượn siêu tốc. Hikaru khổ sở, nhưng lại không dám để Iori ngồi một mình, vì vậy đành leo lên ngồi cùng. Một lúc sau, Iori một đường vui sướиɠ hét lên, Hikaru lại một đường gắt gao bịt miệng mình lại, đến trò chơi kết thúc, anh lập tức nhảy xuống, chạy đến thùng rác bên cạnh, nôn ra. Mà chờ đến khi anh nôn xong, mới nhận ra tàu lượn siêu tốc bắt đầu chạy lần nữa, điều làm anh hỏng mất chính là, Iori nhà anh còn ở bên trên, bộ dáng rất vui vẻ sảng khoái mà hét lớn!

Hikaru yên lặng ngồi xổm bên cạnh thùng rác, vẽ nấm. Iori nhà anh yêu thích cái này, hình như có chút đáng sợ a! Điều này khiến một người đang quyết tâm làm một người anh trai tốt bồi thường em trai mình làm sao chịu nổi! Như vậy, làm sao bọn họ chơi đùa được ಥ_ಥ!

Không lâu sau, khi chơi xong ba lần tàu lượn siêu tốc, sự bực bội khó chịu tích tụ trong lòng mấy ngày nay hoàn toàn được xả hết, Iori rất sảng khoái mà đi đến bên cạnh Hikaru, nhẹ giọng nói: “Anh Hikaru, em đói bụng”.

Nào ngờ cậu vừa nói xong, không biết đυ.ng vào dây thần kinh nào của Hikaru, anh thế mà lại một lần chạy lại ôm thùng rác nôn ra.

Iori: “…”

Cuối cùng, khi hai người về đến nhà, sắc trời đã gần tối, mấy anh em đa phần đã về nhà, ngoại trừ Fuuto đi đóng phim.

Nghe được tiếng động bên ngoài, vài anh em ra đón, cười nói: “Chào mừng về nhà Iori/ anh Iori!”

Mặt Iori không cảm xúc gật đầu, đi vòng qua cả nhà, đi vào nhà. Sau đó, Hikaru cũng xuống xe, có điều bước chân run rẩy, đi đứng loạng choạng, giống như say rượu.

Thấy cảnh này, mấy anh em đều nhíu mày, Ukyo đi lại, nói: “Em dẫn Iori đi chơi bời?”

Ngay sau đó che lại cái mũi nói: “Thối quá, em làm cái gì mà trên người toàn mùi thối! Đã sớm bảo em là đừng có nuôi tóc dài, bây giờ rối tung hết lên… Còn nữa, trên mặt còn đang dính cái gì, màu sắc cũng rực rỡ!”

Hikaru chết không được, sống không xong, khóc không ra nước mắt: “Cùng Iori chơi mấy lần tàu lượn siêu tốc, thêm vài lần thuyền rồng… Vì thế mới nôn ra. Tóc… Là bị gió thổi loạn, lúc đang nôn, không cẩn thận dính vào một số đồ bỏ đi trong thùng rác…”

Mấy anh em: “………”

“Ồ, Iori cũng thích chơi mấy trò đó sao?” Tsubaki hưng phấn cười nói: “Vậy lần sau em cùng đi với em ấy, em đặc biệt thích chơi nhảy Bungee, trò này đặc biệt kí©h thí©ɧ, em sẽ hỏi thử Iori có thích không…” Nói xong liền chạy vào trong.

-“Wataru cũng muốn, Wataru cũng muốn chơi cùng với anh Iori!” Vì vậy mà Wataru cũng chạy theo sau.

“Này, đừng quên em, trước lúc thi, áp lực của em rất lớn, đúng lúc cần giải toả rồi!” Yusuke cũng nối đuôi chạy theo.

Mấy anh em khác nhìn nhau, cười bất đắc dĩ, sau đó cũng đi vào.

Đầu tiên Iori về phòng lấy quần áo, đem đi giặt và tắm rửa, sau đó mới một thân nhẹ nhàng bước ra, đi xuống lầu. Lúc này, Ukyo đã làm cơm xong, để lên bàn. Nhìn cậu cười nói: “Iori, hôm nay có rất nhiều món em thích đấy, còn có cánh gà nữa. Nhanh ngồi ở đây nha, chỗ này gần cánh gà nhất”.

Iori nghe thế, liền đi đến ngồi vào cái ghế kia. Còn Ukyo tự mình múc cho Iori một chén canh, sau đó ngồi cạnh Iori, sau đó mới nói với mấy người còn lại: “Được rồi, ăn cơm đi!”

Mấy anh em đều ăn ý đi lại chỗ ngồi, ngoại trừ hai người Tsubaki và Yusuke tranh nhau ngồi cạnh Iori ra, thì ai cũng an phận tìm chỗ ngồi xuống. Hai người Tsubaki và Yusuke tranh nhau, cuối cùng không có ai được ngồi cạnh Iori. Bởi vì Wataru nhân lúc hai anh không chú ý, chạy lại ngồi ghế bên cạnh Iori.

Tsubaki và Yusuke sắp đánh nhau rồi, vừa quay đầu lại nhận ra, cái ghế mình muốn ngồi đã bị Wataru chiếm mất, vì vậy chỉ có thể cam lòng lườm nhau, ngồi vào cái ghế cách gần Iori nhất. Nói là gần nhất vậy thôi, nhưng thật ra là ngồi gần cuối rồi, còn cách Iori vài người nữa!

“Xem ra, nhà của chúng ta về sau mỗi chỗ ngồi đều phải cố định rồi” Hikaru mỉm cười nói: “Vậy về sau, anh Ukyo, hai chúng ta ngồi cạnh Iori nhé? Anh Ukyo khá hiểu Iori thích ăn gì, còn em, đã qua mấy ngày ở cạnh Iori, cũng khá hiểu một chút thói quen yêu thích của Iori. Iori, em thấy như vậy được không?”

Iori thấy không có vấn đề gì nên gật đầu, dù sao chỉ cần người ngồi cạnh cậu không phải Asahina Ema, thì ai ngồi cũng được. Nhắc mới để ý, Asahina Ema đâu rồi? Iori ngẩng đầu nhìn quanh phòng khách, không thấy cô, có chút kì lạ.

Đây được gọi là ban ngày không nói người, thì ban đêm không thể nói quỷ, tuy Iori chỉ nghĩ chứ không có nói ra, nhưng một giây sau khi cậu thu hồi tầm mắt, thì Asahina Ema ung dung từ trên lầu đi xuống.

Nhìn mấy anh em vui vẻ trên bàn ăn, cô thầm cắn răng, sau đó lại xem như không có việc gì mà đi lại bàn ăn ngồi cùng. Cô ngồi bên cạnh Tsubaki, đối diện với Yusuke.

Ema vừa ngồi xuống, mọi người trên bàn ăn lập tức yên lặng, mọi người đều nhìn về phía Iori, sắc mặt lo lắng, họ sợ Iori sẽ tức giận hoặc là trong lòng khó chịu. Cuối cùng Iori không có biểu hiện gì, cũng không ngẩng đầu chỉ ăn cơm. Ukyo thấy cậu chỉ ăn đồ ăn trong chén mình, liền gắp một chút đồ ăn và thịt bỏ vào chén cậu. Bỏ vào chén cậu, thì chính là của cậu, nên Iori rất chăm chú từng chút ăn xong phần ăn của mình, nhìn qua hình như không có bị Asahina Ema ảnh hưởng.

Lúc này, mấy anh em mới thở nhẹ ra. Có điều, vì thế mà mấy anh em không có ai quay đầu liếc mắt nhìn Ema một cái, tất cả đều yên lặng ăn cơm, lâu lâu lại gắp cho Iori một chút đồ ăn.

Ema cúi đầu, chậm rãi ăn mấy miếng cơm, sau đó không thể nuốt trôi. Có điều, cô không dám làm trò trước mặt mọi người, chỉ có cúi đầu, mở miệng nhỏ, chậm rãi ăn từng chút, đến khi mọi người ăn gần xong, cô cũng buông đũa, sau đó tự giác giúp cả nhà thu dọn bàn ăn.

Các anh em nhướng mày, đã có người tự nguyện giúp bọn họ thu dọn, thì cứ để cô ta dọn, thứ nhất cũng đỡ việc cho bọn họ, thứ hai cũng thoả mãn nguyện vọng muốn thu dọn của cô, một công đôi việc, quá tốt!

Dù gì trước kia, khi cô bắt đầu làm mấy việc này, họ cũng đã từ chối và khuyên rồi, nhưng mà lúc đó cô cứ một hai phải đòi chuộc lỗi gì đó, khi nghe cô nói thế, cả nhà lại nhớ đến Iori, nên cũng chẳng ai thèm khuyên hay để tâm tới cô nữa.

Vì thế mà, Asahina Ema khổ ép đành một mình thu dọn đồ ăn cho cả nhà, khoảng hơn nửa tiếng mới dọn xong. Mà khi cô dọn dẹp xong xuôi, thì mới nhận ra cả nhà đã ra sofa ngồi hết, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, hay cười đùa hoặc là nghiêm túc xem TV, mà Asahina Iori, cũng được Hikaru ôm xem TV.

Ema đi đến, định tìm chỗ ngồi cùng, nhưng không biết tại sao hàng ghế sofa dài như vậy, mà ngay cả một chỗ trống cũng không có. Hơn nữa, cũng không có một ai để ý tới cô, nhìn Iori một cái… Cô hít một hơi thật sâu, cố ép chính mình không khóc, sau đó chậm rãi đến trước mặt Iori, khom lưng nhẹ giọng nói: “Anh Iori, rất xin lỗi!”

Ánh mắt Iori trống rỗng, bình tĩnh nhìn cô nói: “Tránh ra!”

Bị ánh mắt trống rỗng không một chút yêu mến nhìn, trong lòng Ema tự dưng có chút sợ hãi, cô vẫn nhẫn nhịn nói: “Em biết, chuyện trước kia là em sai, em thật sự biết lỗi rồi. Rất xin lỗi, xin anh cho em một cơ hội, em sẽ… Em sẽ bù lại!”

…__________…

…Cảm ơn đã ủng hộ…