Chương 34:

Câu trả lời của Iori chính là, bỏ tay của Hikaru đang khoác vai cậu xuống, đứng lên, đi thẳng về phòng. Nếu ngay cả TV cũng không muốn cho cậu xem, thì cậu cũng không cần xem, dù sao bộ phim thần tượng mới này có nam2 là một người khôn lanh, không chịu thua bất kì ai, chứ không có mẫu người dịu dàng cho cậu học tập.

Mà sau khi Iori vừa lên lầu, Asahina Ema đã ngồi xổm xuống đất khóc lóc, ở trước mặt cả nhà, không tiếng động khóc lớn. Điều này khiến mọi người nhìn nhau, không biết nên nói gì cho tốt, cũng có chút mềm lòng, lại cảm thấy bộ dạng của Asahina Ema hình như không có thành ý…

Hơn nữa, mấy ngày qua, họ cũng nhìn thấy được cô thật sự hối hận, cũng luôn muốn tìm cơ hội đền bù. Lần này lại ở trước mặt cả nhà, không màng thể diện nói xin lỗi với Iori. Quan trọng nhất là, họ chưa từng gặp cô gái nào lại ở trước mặt khóc thảm như thế, khóc đến bi thương…

Nhất thời, có một số anh em như Subaru, Yusuke, đều có chút mềm lòng. Đang định an ủi Ema một chút, thì Ukyo đứng lên, mặt lạnh tanh nói: “Cô Ema, còn xin đừng khóc. Iori nhà chúng tôi, thứ nhất không bắt nạt cô, thứ hai cũng không nặng lời với cô, giờ cô lại khóc thảm như thế, đáng sao?”

“Không chỉ có thế, lại nói chính cô là người gây tổn thương cho Iori, bây giờ lại khóc như mình mới là người bị hại, cô không cảm thấy rất buồn cười à?” Louis cũng rất hiếm khi nặng lời, bình thường tính anh khá ôn hoà, nhưng không có nghĩa là anh không biết giận!

Anh thuộc loại người mà mọi người hay nói, là một người yêu cười và dịu dàng, nhưng một khi đạt đến điểm mấu chốt, đυ.ng tới vảy ngược, thì khi tức giận mới là kẻ đáng sợ nhất. Đáng tiếc là, sau khi biết Iori bị bệnh, Iori đã trở thành người nhà quan trọng nhất của anh, và cũng là vảy ngược không thể đυ.ng vào.

“Nếu thật sự có thành ý đền bù, xin cô thu lại nước mắt, vì Iori làm chút chuyện, dùng hành động thực tế mà chuộc lỗi! Iori của chúng tôi không cần những giọt nước mắt rẻ tiền của cô” Louis nói xong, cũng không quan tâm tới ánh mắt ngạc nhiên của mấy anh em, đi thẳng lên lầu. Lại nói, đã mấy ngày anh không có nói chuyện cùng Iori, cùng đọc sách hoặc cùng nhau ngủ.

“Louis nói rất đúng” Hikaru đứng lên, đi đến trước mặt Asahina Ema, từ trên nhìn xuống nói: “Cô Hyuga Ema, mong cô nói rõ ràng, đến cuối cùng, ai mới là người bị hại! Cũng vì cô mà Iori nhà chúng tôi thiếu chút nữa là bỏ trốn thành công, thiếu chút nữa bị xe đâm chết! Trên lưng em ấy còn vết máu bầm lớn chưa tan đấy!”

Anh gọi thẳng họ tên của Ema, hơn nữa từ lúc chưa đến nhà Asahina, anh vẫn luôn gọi Ema, vì khi biết Ema mang lòng ghen ghét đối với Iori, anh đã hoàn toàn không tiếp nhân Ema là thành viên trong gia đình của anh.

Nói về vết bầm, trên người Iori thật sự có, không phải chỉ trên tay trên chân có mấy vết bầm nhỏ, hơn nữa cũng đã tan bớt rồi. Anh nói nghiêm trọng như thế, không chỉ để Ema nghe, mà càng muốn để cho Subaru và Yusuke đang do dự, còn có Wataru chưa hiểu chuyện, dễ dàng bị dáng vẻ bề ngoài của người ngoài lừa dối nghe. Nói xong, anh cũng không để ý nữa, lên thẳng lầu hai. Anh muốn trấn an Iori một chút, gần đây tính khí Iori có chút nóng nảy, mặc dù em ấy đã cố gắng che dấu, nhưng sự tức giận trong ánh mắt vẫn không lừa được người khác.

Sau khi anh đi lên, Masaomi, Ukyo, Tsubaki, Azusa và Natsume cũng lên theo. Tuy Wataru vẫn chưa hiểu chuyện, nhưng sau khi nghe anh Hikaru và anh Louis nói, thì cũng hiểu được, anh Iori nhà cậu mới là người bị hại, người gây tổn thương cho anh Iori, ngược lại đang ngồi khóc lớn! Anh Iori nhà cậu còn chưa có khóc đâu!

Wataru nhíu mày, lại nghĩ, nếu người đàn bà này không đâm chọt anh Iori, thì anh Iori nhà cậu sẽ không bỏ trốn, cũng sẽ không thiếu chút nữa xảy ra tai nạn! Giấc mơ Iori xảy ra tai nạn của mấy ngày trước vẫn in rõ trước mắt, trong lòng cậu đến giờ vẫn cảm thấy sợ đây này! Bởi thế vốn đang có chút mềm lòng, cuối cùng lập tức đứng lên, nhìn Ema “Hừ” lớn một tiếng, xoay người đuổi theo bước chân của các anh trai.

Vì vậy mà, trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai người là Subaru và Yusuke. Chỉ là, một lát sau, hai người cũng im lặng đứng lên, đi lên lầu, cũng không liếc mắt nhìn Ema một cái. Ngay cả Wataru chưa tốt nghiệp tiểu học còn hiểu rõ đạo lý, làm sao các anh lại có thể không hiểu được! Asahina Ema… thật sự đã làm sai, hơn nữa, đã làm sai mà còn tự thấy buồn tủi mà khóc lớn, thật sự kì quái, cũng thật quá đáng.

Không lâu sau, toàn bộ trong phòng khách cũng chỉ còn lại Asahina Ema. Cô vẫn luôn duy trì ngồi xổm, hai tay bất lực ôm đầu, bả vai run rẩy, một lúc sau, mới ngẩng đầu lên. Ngoại trừ viền mắt đỏ ửng, thì nét trang điểm trên mặt cũng không bị phai nhạt đi. Sắc mặt cô trở nên dữ tợn, hung hăng cắn răng, ánh mắt cũng không giấu được sự điên cuồng.

Rốt cuộc vì sao cả nhà lại đối xử với cô như vậy?! Rõ ràng cô đã nhượng bộ, đã nghĩ xin lỗi Asahina Iori! Cô rõ ràng không sai, cô cũng không làm gì sai, vì sao cả nhà, cô là một em gái lương thiện, cũng đã xin lỗi Asahina Iori, vì sao cả nhà lại hoàn toàn không chấp nhận?!

Mấy ngày nay, cả nhà đối xử với cô rất lạnh nhạt, mặc kệ cô nói chuyện cùng bọn họ, bọn họ đều chỉ lạnh nhạt đáp vài từ, giống như “Ừ”, “Ồ”, “Hừ”… Mà quá đáng nhất là Asahina Fuuto, chỉ cần nhìn cô đã tỏ thái độ không chân thành, vẻ mặt đầy ác ý! Cô hiểu rõ, là cả nhà đang trách cô, trách cô sao lại nói sự thật, gây kích động đến Asahina Iori, hại cậu bỏ trốn, thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ.

Nhưng mà cô thấy, Asahina Iori là cố ý! Bởi vì cô nói cậu là bệnh tâm thần, nên cậu chột dạ, bởi thế mới cố ý ở trước mặt cả nhà bỏ trốn, khiến cả nhà đối với cô không hài lòng. Mà cả nhà vừa thấy cậu bỏ đi, sẽ liều mạng ngăn cản, như thế, cuối cùng Asahina Iori sẽ không thể rời khỏi nhà Asahina!

Ema cắn răng, quả nhiên Asahina Iori là một tên tâm thần biếи ŧɦái ghê tởm! Vì có thể trả thù cô, khiến cô bị cả nhà chán ghét, thậm chí còn ở trước mặt cả nhà làm “Ra tai nạn xe cộ”! Đáng ghét là cả nhà đều bị che mắt, không có chú ý tới Asahina Iori là đang cố ý. Nếu không, vì sao xảy ra tai nạn xe cộ, mà Asahina Iori lại không có vết thương nào?!

Mấy ngày nay vì cả nhà đối với cô không hài lòng, cô đã hạ mình giúp họ làm một số việc vặt, giống như buổi tối hôm nay, cô giúp cả nhà thu dọn chén đũa cũng là việc mà mấy bữa nay cô vẫn làm, vậy mà nhóm Ukyo thấy cô thu dọn, thế nhưng lại không phụ cô một tay! Thật sự… Không lẽ bọn họ không biết, đôi tay của con gái rất đáng quý à? Tay cô cũng không phải là vì muốn giúp bọn họ mà làm những việc này! Có điều, vì để làm giảm sự chán ghét trong lòng họ đối với cô, cô phải nhẫn nhịn. Có lẽ tương lai sau này, cả nhà yêu cô, nhận ra tay cô có chút thô ráp, không chừng trong lòng sẽ rất hối hận, sau đó giận chó đánh mèo lên người Asahina Iori!

Cô chậm rãi đứng dậy, nhưng mới vừa đứng lên lại ngã xuống. May mắn ngã trên sofa, nên không có bị thương. Nhưng, lại khiến trong lòng Asahina Ema đối với Iori càng thêm hận ý, cũng đối với các anh em khác có chút không hài lòng. Rõ ràng cô đã làm đến bước này, còn ở trước mặt mọi người khóc lớn, vì sao họ không thương hoa tiếc ngọc, ngược lại còn châm chọc khıêυ khí©h, sau đó lại mặc kệ cô chứ?! Ema chậm rãi đứng lên, đi từng bước đến cầu thang, cô phải về phòng mình, khóc một trận lớn, sau đó nghĩ cách nên làm gì tiếp theo.

Chờ sau này, sau khi gϊếŧ chết Asahina Iori, sau đó thu mấy người khác vào hậu cung của mình, cô nhất định phải ngược đãi mấy người kia!!! Như xa như gần, cùng đàn ông khác chơi trò mập mờ kí©h thí©ɧ bọn họ, đều rất cần thiết!!!

----------------

Sau khi Iori lên lầu, từ ngăn tủ lấy ra một quyển sách, hít sâu vài cái, chờ đến khi trong lòng bình tĩnh hơn, mới chậm rãi xem. Có điều, vừa mới xem một lúc, cửa phòng đã mở. Iori ngẩng đầu thì nhìn thấy Louis.

Louis vừa mở cửa, đã thấy ánh mắt Iori vô hồn nhìn anh, anh mỉm cười, đóng cửa phòng lại, sau đó đến cạnh Iori ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu tóc Iori, cười nói: “Iori, vì sao em ghét Ema như thế?”

Đồng tử Iori tự dưng co rút, ngay sau đó liền điều chỉnh lại, lạnh lùng nói: “Chán ghét một người, cũng cần lý do sao?”

“A……” Louis ôn nhu nói: “Cũng đúng, chán ghét chính là chán ghét, nói gì cũng vô dụng. Trộm nói cho em biết, thật ra anh cũng rất chán ghét cô ta đấy”.

Iori cười lạnh, coi cậu là đứa nhỏ ba tuổi, dễ dàng bị lừa như vậy à? Rõ ràng ở đời trước mỗi người đều bị Asahina Ema mê hoặc đến chết đi sống lại, làm sao mà ghét cô ta được chứ!

Đem nụ cười lạnh của Iori xem hết ở trong mắt, ánh mắt Louis hiện lên một tia lo lắng khó có thể nhận ra, ngay sau đó lại cười nói: “Anh vừa mắng cô ta một trận, không chừng cô ta lại muốn lén lút khóc lớn. A, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cô gái nào khóc phiền đến thế, Iori, em thấy đúng không?”

Iori ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Louis một lúc, thấy sắc mặt Louis thế nhưng hoàn toàn không có thay đổi, rất nhanh lại cúi đầu, làm như không nghe thấy, tiếp tục đọc sách.

“Chẳng lẽ Iori không cảm thấy cô ta rất phiền sao? Luôn làm một chút điều kì quái, lại luôn nói những lời đáng ghét, làm anh cảm thấy rất phiền!” Louis nói, còn nhẹ nhàng nhíu mày, tỏ ra một bộ dáng không chịu nổi.

“Nếu vậy, anh đuổi cô ta đi thì sao?” Iori lạnh lùng nhìn anh một cái, nhẹ giọng đáp một câu.

Louis mỉm cười: “Được, nếu cô ta lại làm sai, chúng ta sẽ đuổi cô ta đi!”

Iori cười lạnh, lúc này cậu cũng không ngẩng đầu lên. Đuổi đi? Ha, chỉ sợ thẳng đến cậu chết, cũng không có ngày này! Chỉ cần Asahina Ema ở trước mặt những người này ủy khuất khóc lớn, làm sao những người này có thể trách móc cô ta?!

Lúc này, cửa lại mở ra, người vào là Hikaru. Anh vừa vào, liền bày ra vẻ mặt ủy khuất bò lên giường Iori, quen thuộc tiến đến trước mặt Iori nói: “Iori, em ngửi ngửi, trên người anh thật sự có mùi sao? Rõ ràng khi về đến nhà, anh đã tắm rồi, còn dùng sữa tắm rất thơm nữa! Nhưng tại sao nhóm Tsubaki vẫn nói người anh có mùi thối…”

Iori vươn một bàn tay đẩy đầu Hikaru ra, vẻ mặt bình thản nói: “Lên giường em, muốn thu phí!”

Khóe miệng Hikaru cứng lại, ngay sau đó chỉ vào Louis: “Vì sao em ấy không cần?!”

Iori lạnh nhạt nhìn anh một cái: “Anh ấy ở chỗ em vốn đã đóng không ít tiền rồi, em trừ một tháng cũng không xong!”

Hikaru buồn bực, liền đi ra ngoài, không lâu sau liền cầm vài tờ tiền có mệnh giá lớn, đưa cho Iori nói: “Đây nè, đủ một tháng để cho anh ngủ cùng em không?”

Iori đếm xong, ngay sau đó ngẩng đầu nói: “Em muốn tăng giá!”

Hikaru hộc máu!: “Được, em tăng đi! Dù sao bây giờ anh cũng có tiền, bao em một năm cũng không thành vấn đề!!!”

Vì thế Iori rất vừa lòng thu tiền lại, cẩn thận đặt dưới gối: “Về sau trong một tháng, anh có thể tự do vào phòng em, có điều phải có sự cho phép của em. Mặt khác, muốn ngủ giường em, cũng phải được em đồng ý!”

Cậu vẫn luôn không thích ngủ cùng người khác. Có điều, dù cậu từ chối yêu cầu của Hikaru muốn ngủ cùng, cũng vô dụng. Khi còn ở bệnh viện, không biết bao nhiêu lần cậu bị Hikaru mặt dày quấn lấy, đến cuối cùng cũng không giận được, chỉ có thể thu phí, sau đó để Hikaru lên giường.

Louis cười ôn nhu xoa đầu Iori, cười nói: “Vậy, ngày mai anh đóng thêm tiền cho em nhé, để tránh không cẩn thận chiếm tiện nghi của em!”.

Có tiền thu, không nhận cũng uống. Dù sao mấy anh em nhà cậu có rất nhiều tiền, vì thế Iori rất không khách khí nói: “Được, đóng thêm một phần ba cho em. Còn nữa, ngày mai em muốn chơi thuyền hải tặc, còn có nhảy Bungee!”

Do hôm nay Tsubaki nói với cậu trò nhảy Bungee rất kí©h thí©ɧ, chơi rất vui, từ trên cao nhảy xuống gì đó, đặc biệt kí©h thí©ɧ!

“Được rồi, anh nhớ rõ công viên giải trí hôm nay chúng ta đi cũng có, vậy ngày mai chúng ta cùng đi được không?” Hikaru giống như lơ đãng đẩy Louis ra, tiến đến trước mặt Iori cười nói.

Iori lắc đầu: “Không đi cùng anh!”

Anh Hikaru sẽ đau đầu khi đi thuyền hải tặc, sẽ ngất trên xe, chắc chắn khi nhảy Bungee, cũng sẽ choáng váng. Iori không muốn mình đang chơi đến một nửa, ngược lại phải chăm sóc người! Giống hôm nay vậy, đang chơi đến cao hứng thì nhận ra đồng bọn nhỏ của mình đã không được, nên rất mất hứng! Nên Iori căn bản không có được chơi tận hứng!

Vì vậy mà Hikaru buồn bực, ngồi xổm xuống cạnh giường vẽ nấm. Louis nhân cơ hội cười nói: “Vậy, anh chơi cùng em nhé, được không? Trước kia anh cũng thường xuyên chơi mấy trò này đấy!”

Iori gật đầu, cậu cũng nhớ mang máng, khi bọn họ còn nhỏ, cả nhà cũng có cùng đi qua công viên giải trí chơi một lúc, khi đó một mình Louis chơi hai lần tàu lượn siêu tốc, hai lần thuyền hải tặc, sau đó mặt cũng không đổi sắc, vẫn có sức lực ôm Wataru mà!

Vì thế trên đầu Hikaru mây đen càng dày, quyết tâm về sau nhất định phải rèn luyện tốt một chút, chơi nhiều trò kí©h thí©ɧ hơn, như vậy anh mới có thể đuổi kịp bước chân của Iori!

Khi sắc trời sắp về đêm, Masaomi, Ukyo, Kaname… và mấy anh em khác đều vào phòng Iori, những người khác thì nói vài cậu chúc ngủ ngon cho êm chuyện, nhưng còn hai người Subaru và Yusuke thì không biết tại sao lại xin lỗi Iori, sau đó lại nói “Sẽ không có lần sau” gì đó, sau đó liền rời đi. Iori không hiểu bọn họ đang nói cái gì, nên cũng không để ý, tiếp tục đọc sách.

Kaname là người cuối cùng vào phòng Iori, cũng nói vài lời giống như lời của Masaomi và Ukyo, sau khi nói một câu chúc ngủ ngon, lại nhanh chóng lôi kéo Hikaru đang ngồi xổm vẽ nấm ra ngoài.

Lúc này, trong phòng chỉ còn có Iori và Louis. Iori có chút khó hiểu, liền hỏi Louis: “Em buồn ngủ, anh còn không đi?”

Louis lắc đầu nói: “Không được, hôm nay có một người khách quan trọng vì điều động công việc mà rời đi, tâm trạng không tốt, cho nên muốn ngủ cùng Iori”.

Iori không sao cả mà gật đầu, dù sao lúc trước cũng có mấy lần ngủ cùng Louis, cũng không cảm thấy bài xích. Vì vậy liền đứng dậy đi phòng vệ sinh rửa mặt. Louis ở phía sau cậu, có chút thất vọng, thở dài không tiếng động. Nếu là Iori trước đây, chắc chắn sẽ luống cuống, sau đó sẽ dịu dàng an ủi anh nhỉ! Tiếc là… Thôi, nghĩ thế nào cũng vô dụng, dù sao Iori bây giờ, không phải cũng rất đáng yêu sao?!

_________________

[Kỳ Thanh]: Chương này đáng ra là có một đoạn khá dài nói về triệu chứng của bệnh tự kỉ trầm cảm. Tui thấy nó khá là không cần thiết. Nên không có viết ra.

Mà chương này cảm thấy tâm lý của nhỏ Ema cũng vặn vẹo quá nhỉ.!