Chương 35:

Sáng hôm sau, hiếm có được ngày Iori dậy sớm chút, sau khi rửa mặt xong, xuống lầu mới nhận ra cũng không coi là sớm, cũng gần chín giờ rồi. Trong nhà, ngoại trừ người mà tối hôm qua nói sẽ dẫn cậu đi chơi là Louis ra, thì cũng chỉ có Hikaru.

Iori lặng lẽ ăn sáng xong, liền đứng trước mặt Louis hỏi: “Khi nào thì đi?”

“Bây giờ” Louis cầm lấy balo nam đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, lấy chìa khoá xe, sau đó nắm lấy tay Iori, đi xuống gara lấy xe.

Hikaru ở phía sau bọn họ vẻ mặt khó chịu, nhưng cũng không có theo sau, mà trở về phòng thay đồ nữ. Ngày hôm qua, khi anh cùng Iori chơi, không biết là nôn đến mức nào, khiến anh vẫn có chút ám ảnh. Vì vậy hôm nay liền thay đồ nữ đi tiếp đón những người khác, thu thập tốt tư liệu.

Mà hôm nay Iori chơi rất tận hứng, về đến nhà gặp được Asahina Ema cũng không có biểu hiện gì, chỉ liếc bộ dáng vô lễ của cô một cái, rồi vòng qua cô đi thẳng lên lầu, tắm rửa.

Mấy ngày sau, buổi sáng là Louis hoặc là Tsubaki và Azusa, hoặc là Ukyo sẽ cùng Iori ra ngoài chơi, hoặc đến công viên giải trí, hoặc là đi dạo bờ biển, hoặc là đi công viên nước… Iori tỏ vẻ, lướt sóng gì đó, cũng rất thoải mái, khá kí©h thí©ɧ. Vậy nên, cơ hội cậu gặp Asahina Ema là rất nhỏ. Nói đúng hơn, ngoại trừ giờ cơm tối, thì hoàn toàn không thể gặp mặt! Mà không biết vì sao, mấy ngày nay Asahina Ema khá yên lặng, cũng không tìm cơ hội nói chuyện cùng Iori. Ngược lại Iori cũng rất triệt để, cũng rất quyết đoán không thèm để ý đến cô.

Chẳng qua, có một người đáng thương bị cậu vô tình bỏ qua đó là Hikaru. Hikaru cảm thán, mấy ngày nay anh rất khó chịu, rất bực bội! Mấy ngày nay Iori ra ngoài chơi, hoàn toàn không gọi anh! Mặc kệ là chơi dưới nước hay là chơi những trò khác, đều không gọi anh! Hơn nữa, buổi tối cũng không cho anh ngủ cùng, dù anh có đưa tiền cũng không cho! Điều này làm Hikaru vô cùng buồn bã!

Nhưng mà người này là Iori, là em trai anh, anh lại không thể xằng bậy hay cứng rắn được. Vì vậy mà chỉ có thể nhịn xuống, đem sự khó chịu biến thành động lực, mỗi ngày giả bộ ra ngoài thu thập tư liệu.

Bản thân anh là một tiểu thuyết gia tối tăm, viết ra những bài càng u ám càng tốt. Mà bây giờ tâm trạng anh vô cùng không tốt, nên khi viết, sự u ám trong văn chương ngày càng sâu, khiến nhóm fan não tàn của anh phải hô lên quá ghiền, đồng thời cũng thu hút nhiều người khác. Đương nhiên, cái này nói sau.

Vào một ngày buổi tối, Kaname tự dưng khí thế bừng bừng, cầm vài tấm vé, nhìn cả nhà đang ngồi trên sofa xem TV nói: “Chùa chỗ anh mới mở một câu lạc bộ Phật Đà [Club Buddha] đấy, cả nhà chúng ta cùng đi chơi nhé? Iori, đến đây đi, cùng nhau đến chơi nhé!”

Vừa nói, vừa đưa cho Iori một tấm vé, sau đó để mấy tấm vé khác trên bàn. Kết quả vừa để mấy tấm vé xuống, còn chưa kịp ngồi lên sofa đã bị Ukyo mạnh bạo gõ đầu: “Em muốn làm hoà thượng, nên tu hành cho tốt, đừng có mỗi ngày bày ra nhiều thứ như vậy, miễn lại dạy hư Iori!”

Kaname ôm đầu, ủy khuất định phản bác, lại nhìn Iori không thèm quan tâm, định vất tấm vé vào thùng rác, vì thế cũng bất chấp phản bác Ukyo, vội ngăn cản Iori, tươi cười nói: “Iori, ở đó có rất nhiều trò chơi, cũng có rất nhiều đồ ăn ngon đấy. Như bạch tuộc viên nè, cánh gà nướng nè, siro đá bào nè… Rất nhiều. Ở đó không khác gì lễ hội mùa hè đâu. Nếu Iori đồng ý, vậy anh Kaname sẽ cho em ăn đến no say, muốn ăn gì cũng được, muốn ăn nhiều hay ăn ít đều có thể, được không?”

Iori có một chút động tâm. Kaname nhận thấy, lại càng thêm nhiệt huyết: “Em ăn gì cũng được, mọi việc cứ để anh lo, còn nữa, anh sẽ trả cho thêm em một phần hai tiền… Ví dụ như, em ăn tổng cộng hết năm vạn đồng Yên, anh sẽ trả cho em hai mươi lăm vạn đồng Yên, được không?”

Iori do dự, trên mặt đều viết hai chữ to “Rối rắm”. Nhìn thấy điểm này, mọi người không nhịn được mà trộm cười lên, sau đó Masaomi cũng nói thêm vào: “Còn nữa, chúng ta không định dẫn Yusuke và cô Ema đi cùng, vì hai người họ đều là học sinh cuối cấp, bài tập rất nhiều, để không ảnh hưởng tới việc học, chúng ta sẽ không dẫn bọn họ đi cùng”.

Vì vậy mà lúc này, Iori không chút do dự gật đầu đồng ý. Có thể đi chơi, có thể miễn phí nhiều đồ ăn ngon, còn có thêm tiền, lại không cần gặp Asahina Ema, loại chuyện tốt này, làm sao cậu có thể từ chối chứ! Sau khi Iori đồng ý, Ukyo nghĩ một hồi, ra ngoài chơi cũng tốt, giúp Iori giải sầu cũng được…

Còn Yusuke sau khi nghe được Masaomi nói không cho cậu đi, đang định phản đối, thì Tsubaki nhanh chóng che miệng cậu lại, nói nhỏ vào tai cậu: “Chẳng lẽ em muốn Asahina Ema đi cùng chúng ta, sau đó lại làm Iori tức giận trong lòng sao?!”

Yusuke trừng mắt liếc anh một cái, Asahina Ema không được đi cùng cậu có quan hệ gì!

Sắc mặt Tsubaki hận sắt không thể rèn thành thép nói: “Đồ ngốc, nếu cho em đi cùng, mà lại để Asahina Ema một mình, như vậy có vẻ rất cố tình, đến lúc đó mẹ mà gọi điện tới, thế nào cũng qua đòi công bằng với chúng ta!”

Lúc này, Natsume cũng đi qua, dựa vào vai Yusuke nhẹ giọng: “Thành tích của em, đúng là nên bồi bổ, nếu không chú ý sẽ không vào được đại học!”

Yusuke bực bội, trong lòng có chút oán trách Asahina Ema, vì cô, mà cậu không được đi chơi!

Mà lúc này, Subaru nói: “Ngày mốt bắt đầu sao? Hôm ấy em phải tham gia tập huấn, có thể cũng sẽ không tham gia được”.

“Nửa tháng sau, có phải em có một cuộc thi đấu quan trọng đúng không?” Natsume hỏi.

“Vâng!” Subaru có chút lạnh nhạt đáp.

Đến bây giờ, cậu vẫn có chút để ý đến việc anh Natsume từ bỏ điền kinh, dù sao cậu đã từng lấy nhiệt huyết yêu thương vận động điền kinh của Natsume làm mục tiêu, vẫn luôn nỗ lực. Nhưng đến một ngày, mục tiêu của cậu, sự nỗ lực đạt được mục đích đột nhiên thay đổi, thay đổi đến không thể báo trước, đổi đến triệt để! Từ đó, mối quan hề giữa cậu và Natsume cũng rơi vào đáy cốc, đến nay vẫn không thể hoãn lại.

Natsume định lên tiếng khích lệ một chút, nhưng nhìn thấy thái độ của Subaru, lập tức nuốt lại lời muốn nói xuống. Cuối cùng anh cũng không nói gì cả.

Vì thế mà cả phòng khách trở nên yên ắng, sau đấy, Ukyo cười nói xua tan bầu không khí: “Nhắc mới nhớ, câu lạc bộ này ở núi Bát Nhạc, mà biệt thự bên kia của chúng ta cũng rất gần đó, chúng ta có thể ở đó mấy ngày”.

Đúng lúc Ema vừa rửa xong chén bát đi ra, vừa vặn nghe được câu này, có chút khó hiểu, nhẹ giọng hỏi: “Biệt thự? Các anh đang nói gì vậy?”

Có điều cô vừa đi ra, cả nhà đều im lặng, làm cô có phần xấu hổ. Một lúc sau, Masaomi mới nói: “Chùa chỗ Kaname tham gia có mở một câu lạc bộ, đúng lúc biệt thự của chúng tôi gần đó, nên cả nhà đang bàn luận cùng đi”.

Ema nghe thế, mắt sáng lên. Trong cốt truyện, cô có ấn tượng về nơi này, nhớ rõ ở đấy còn gặp thêm hai người bạn của anh Kaname, đều là những anh chàng đẹp trai! Đáng tiếc, cô còn chưa kịp tỏ vẻ, đã có người đánh gãy.

Ukyo nghiêm túc đẩy mắt kính nói: “Cô và Yusuke phải ở lại học thêm, không thể đi cùng chúng tôi. Cô Ema, hai ngày trước, giáo viên chủ nhiêm của cô gọi cho tôi, nói việc học của cô giảm sút đến nghiêm trọng. Vì vậy, chúng tôi đã báo trường dự thi cho cô và Yusuke, đồng thời có thể nâng cao thành tích lên một chút, dù sao hai người cũng sắp tốt nghiệp, không phải sao?”

Ema cắn môi, miễn cưỡng cười nói: “Cũng đúng, em… Em sẽ cố gắng học tập. Vậy, nếu không còn việc gì, em lên học bài trước”.

Nói xong, cũng không đợi mọi người đáp lại, liền chạy lên lầu.

“Em thấy không Iori, cô ấy không có đi nha, vậy nên em đi cùng bọn anh nha, được không?” Kaname lấy lòng, tựa đầu gần mặt Iori, cười hì hì nói.

Ema đi lên lầu hai, loáng thoáng nghe được câu này, sắc mặt trở nên dữ tợn, sau đó rất nhanh đổi thành sắc mặt nhu nhược đầy thương cảm, nhưng sau đó lại bị sự dữ tợn thay thế… Biểu cảm cứ biến hóa lặp lại vài lần, cuối cùng, Asahina Ema vẫn về phòng với sắc mặt dữ tợn.

Sau khi về phòng, vẫn không thấy Juli ở bên trong. Nói cũng thật kì lạ, thời gian gần đây chả thấy Juli, cũng không biết là đi đâu, luôn là đi sớm về trễ. Có điều, Ema cũng không để ý, dù sao Juli cũng chỉ là vật nuôi, không phải người. Cứ cho là nó sẽ biến thành người đi, thì nói đến cùng cũng chỉ là súc sinh mà thôi, không đáng để quan tâm.

---------------------

Nói gió thì có mưa, ngày hôm sau cả nhà đã bắt đầu chuẩn bị. Sang giữa trưa ngày thứ ba, cả nhà đã đứng trước cửa, để Masaomi điểm danh.

Qua hai lần điểm danh, vẫn cảm thấy không đúng, Masaomi lẩm bẩm ra tiếng: “Kaname đi trước chuẩn bị, Yusuke không đi, Subaru không đi… Vậy, Ukyo đâu?”

Hikaru cười nói: “Hồi sáng Anh Ukyo nói là đến biệt thự dọn dẹp một chút, dù sao bên đó cũng đã rất lâu không đi, vẫn nên dọn một chut”.

Masaomi gật đầu: “Đã thế, bây giờ, anh, Azusa và Louis mỗi người lái một xe, các em muốn ngồi với ai?”

Wataru một tay gắt gao nắm lấy tay của Iori, một tay giơ lên nói: “Wataru muốn ngồi cùng anh Masaomi và anh Iori!” và

“Nếu vậy, em cũng ngồi cùng Iori, vừa lúc bốn người” Hikaru mặc trang phục nam mỉm cười nói.

Masaomi gật đầu, sau đó phân phó cho các anh em một chút, sau đó mang hành lý để sau xe, xuất phát!

Suốt quãng đường, trong xe đều khá im lặng. Iori không thích nói chuyện, thói quen im lặng đến ngẩn người, chỉ luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích. Hikaru tuy rằng cũng muốn nói một chút, nhưng ngại Iori không nghe, Wataru lại nhỏ, anh nói chút lời nói đúng, Wataru cũng chưa kịp hiểu. Mà Masaomi lại muốn tập trung lái xe, anh cũng không dám quấy rầy. Vì thế Hikaru cũng đanh yên lặng, tiện tay mở ra xem cuốn sách đang mang theo.

May mà trong xe còn có Wataru có cảm xúc nhiệt huyết, luôn cười ngây ngô, nếu không trong xe sẽ vô cùng nặng nề!

______________

[Kỳ Thanh]: Ta muốn Ema vào viện tâm thần a~

Để ả ta có thể hiểu cảm giác của Iori lúc đó. Ta thật tức Ema a~