Chương 36:

Không lâu sau, cũng đến địa điểm cần tới. Masaomi mang theo các anh em dừng xe xong, để hành lý để trước cửa biệt thự. Lúc này, nghe được tiếng chuông cửa, Ukyo đi ra mở cửa, đầu tiên là xoa đầu Iori, sau đó lại xoa nhẹ đầu Wataru, cuối cùng cười nói: “Đã sắp thu dọn xong, mọi người vào đi. Có điều, biệt thự phòng tuy không phải rất nhiều, lầu ba chỉ toàn phòng đôi, tạm thời chưa có dọn, chỉ có lầu hai thì có thể ở. Nhưng nếu mỗi người một phòng, thì đêm nay sẽ có ba người không có phòng ngủ”.

“Không sao đâu, Tsubaki và Azusa có thể ngủ một phòng, em và Iori một phòng, Wataru và anh Masaomi một phòng, được không?” Louis ôn nhu nói.

Hikaru lại cười nói: “Không, để Iori ngủ cùng anh đi, ở bệnh viện, chúng ta vẫn thường xuyên ngủ cùng mà đúng không? Iori, em cảm thấy thế nào?”

“Không được, Wataru muốn ngủ cùng anh Iori!” Wataru phồng má, bắt lấy góc áo của Iori nói.

“Được rồi, không cãi nhau!” Ukyo không biết từ chỗ nào đã cầm lấy cái chảo, lạnh lùng nói: “Mấy đứa cho rằng Iori là vật phẩm à? Có thể để các em giằng co?! Hai ngày này Iori sẽ ngủ cùng anh, để các em khỏi giằng co thành cái dạng gì!”

“Vì sao tôi phải ngủ cùng các anh?!” Iori lạnh lùng nhìn các anh em, thanh âm như được vớt ra từ hầm băng: “Vì sao tôi không thể ngủ một mình?! Các anh chen chúc ngủ với những người khác không được sao?!”

Ở giữa hồng tâm, mọi người tức khắc lặng ngắt như tờ. Iori lại không để ý đế họ, lấy vali của mình, chậm rãi lên lầu hai. Dù sao biệt thự này với biệt thự kia cách sắp xếp không quá khác nhau, phòng đa số ở lầu hai, cậu chọn đại một phòng là được.

“Có phải Wataru làm anh Iori tức giận không?” Wataru có chút bất an, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Masaomi.

Masaomi xoa đầu cậu, ngẩng đầu nói với mọi người nói: “Iori khi còn nhỏ đã là một đứa trẻ tự lập, hơn nữa bây giờ lại… Mấy đứa lại ở trước mặt em ấy tranh giành như món đồ chơi, sẽ khiến em ấy khó chịu. Lần sau, tất cả đều phải chú ý!”

Cảm xúc của mấy anh em đều không cao, yên lặng gật đầu, sau đó mỗi người mang theo vali của mình đi tìm phòng.

Iori tìm một phòng cách gần cầu thang nhất, sau khi đóng cửa phòng, xếp đồ từ vali ra, liền nằm xuống ngủ luôn. Đến gần tối, mới bị Masaomi gọi dậy, rửa mặt xong sau lại ăn chút gì đó, liền theo cả nhà thay áo tắm.

Cái gọi là câu lạc bộ Phật Đà, thật sự cũng rất giống lễ hội mùa hè, cũng xảy ra rất nhiều bệnh sốt rét, có cả đủ loại. Sau đó cũng có rất nhiều người phóng pháo hoa… Tóm lại, cứ thật náo nhiệt là được.

Tham gia loại hoạt động này, tự nhiên mọi người muốn thay áo tắm. Iori vốn không nghĩ tới điểm này, nói đúng hơn cậu hoàn toàn không để ý đến nó. Có điều, Masaomi đã sớm chuẩn bị áo tắm cho cả nhà, cũng đã mang đến đây. Vì thế mà Iori cũng có.

Chờ cậu thay áo tắm xong, mọi người đều nhìn cậu gật đầu, còn ba người Tsubaki và Azusa, còn có Natsume rất ăn ý vỗ tay.

“Bộ màu xanh nước biển kèm theo hoa văn gợn sóng này rất thích hợp với Iori nha!” Hikaru vừa nói vừa cầm lấy điện thoại, chụp Iori vài bức ảnh.

“Vâng, đúng vậy… Rất giống với quý công tử ưu nhã trên TV! Có điều, anh Iori lại không cười…” Wataru mặc một bộ có nền hoa phấn, tóc lại có chút dài, lúc này lại còn cầm theo cây quạt nhỏ, chu miệng, rất giống như đang làm nũng với Iori, càng nhìn càng cảm thấy giống một cô bé.

“A, bộ đồ phù hợp với ngoại hình Iori rất khó tìm, anh ở trong tiệm chọn tới chọn lui, đều không thấy có bộ nào thích hợp với Iori… Sau đấy, chủ quán thấy anh quá phiền, mới lấy ra một bộ, bộ này là tự tay thiết kế, các hoa văn cũng là nhân công làm thủ công” Masaomi nhớ tới bộ dạng đau lòng của chủ quán, nhịn không được muốn cười.

Ai bảo chính chủ quán đã tự mình nói là, nếu anh mua mười bộ, ông sẽ để anh tùy tiện chọn một bộ chứ! Nếu không giá tiền của bộ đồ anh mua cho Iori so với những bộ của mọi người chính là cao hơn một nửa! Có điều, dù phải tính giá gốc, anh vẫn sẽ mua, vì bộ này rất hợp Iori mà.

Sắc mặt Iori hoàn toàn vô cảm, đi thẳng đến bàn cầm ly nước uống.

Đến tối, mọi người cùng nhau xuất phát tới nơi tổ chức câu lạc bộ. Chỉ là, Ukyo lại không đi cùng cả nhà, nói là không thích đến những chỗ không đứng đắn. Mặc cho các anh em khuyên cỡ nào đi nữa, hay là nói anh cổ hủ, anh vẫn nhất quyết không đi cùng. Cuối cùng cả nhà đành bất đắc dĩ, tuỳ theo ý anh.

Sau khi tới nơi, Iori rất quyết tâm trực tiếp đi tìm khởi Kaname. Kaname nói, để cậu ăn tùy thích, còn cho cậu tiền! Chỉ là, cậu còn chưa kịp đi, thì đã bị Masaomi kéo lại.

“Iori, đi theo anh Masaomi đi, không là sẽ bị lạc” Vừa nói vừa kéo Iori đi, mặc kệ cậu giãy giụa.

Iori giãy giụa vài cái, không thể thoát được, liền lớn tiếng nói: “Em muốn tìm anh Kaname!”

Masaomi kinh ngạc quay đầu hỏi: “Tìm Kaname? Tìm Kaname làm gì? Anh Kaname của em bây giờ không biết đang ở đâu làm hoà thượng rồi!”

Ngay sau đó, anh rất nhanh nhớ đến Kaname từng hứa hẹn với Iori, liền cười rộ lên: “Có phải em còn nhớ tới lời hứa của Kaname hôm bữa không? Nếu vậy thì đi theo anh Masaomi, anh Kaname hứa với em cái gì, thì anh Masaomi cũng có thể làm được”.

Iori nghĩ lại, cũng đúng. Dù sao đi cùng anh Kaname hay là anh Masaomi, hình như cũng chẳng có gì khác nhau, vì vậy cậu liền chậm rãi đi theo sau Masaomi. Vô tình thấy cáu gì, sẽ giật nhẹ tay Masaomi, sau đó Masaomi sẽ dẫn cậu đi ăn hoặc đi chơi… Suốt một quãng đường, ngoại trừ đá bào là Masaomi không cho cậu ăn, thì các thứ khác, Iori đều có thể ăn đến vui vẻ.

Không lâu sau, bọn họ đi vào một khu sân khấu. Nơi này có tập trung rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt. Iori không hiểu nơi này xảy ra chuyện gì, có điều, vì có nhiều người vây xem như vậy, cậu theo bản năng muốn xem thử. Chỉ là cậu còn chưa kịp đi đến, trên khán đài đã có một người cầm microphone đi ra, nhìn mọi người nói: “Xin chào buổi tối, cả nhà! Hoan nghênh mọi người đã đến tham gia buổi biểu diễn đặc biệt của Asakura Fuuto tôi!”

Iori và Masaomi đồng thời ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy Fuuto trên khán đài nhìn về phía bọn họ chớp mắt, sau đó là một vòng tiếng thét chói tai, mới nhẹ nhàng hát ca.

Iori nhẹ chớp mắt, quay đầu lại nhìn Masaomi nói: “Muốn đi WC”.

Masaomi hơi giật mình, sau đó liền cười, nắm lấy tay cậu, đi đến khu vệ sinh công cộng.

Sau khi Iori đi vệ sinh xong, đi ra, nhận thấy anh Masaomi không biết đang nói chuyện gì với hai người đàn ông tuấn tú. Iori chậm rãi đi qua, định nói với Masaomi là mình sẽ một mình về trước, tự dưng bị một người ôm vào trong ngực. Cậu theo bản năng, trở tay thúc củ trỏ vào người phía sau, thì người phía sau ôn bụng ngã xuống đất, rên lên, thanh âm vô cùng quen thuộc.

Iori vừa quay đầu lại nhận ra người vừa ôm cậu là Kaname, từ nhiên có chút giật mình. Ngay sau đó mím môi, đứng ngơ ngác, không nhúc nhích, chỉ có thể nhìn nhóm Masaomi nâng Kaname dậy, ân cần hỏi han.

Kaname lắc đầu, ý nói mình không sao, sau đó xem như không có việc gì nhìn Iori cười nói: “Iori nhà chúng ta không hổ là một đứa trẻ văn võ song toàn, lợi hại như vậy a! Xem ra lần sau muốn ôm em từ sau lưng, thì phải được sự đồng ý của em rồi!”.

Iori nhìn sắc mặt trắng bệch của anh, cúi đầu yên lặng. Vừa sống lại mấy ngày ở thế giới này, cậu đã mơ thấy cậu ở trước mặt Asahina Ema, dùng vòng cổ thập giá của bản thân siết chặt cổ Kaname, nhìn qua liền biết Kaname sắp bị siết chết… Cái giấc mơ đó vô cùng chân thật, đến bây giờ cậu vẫn thấy nó rõ ràng ngay trước mắt, giống như cậu thật sự đã làm việc này.

Mà bây giờ, lại ở trước mặt cả nhà, đánh ngã anh ấy, đến bây giờ sắc mặt của Kaname cũng chưa tốt hơn…… Nhất thời Iori không biết nên làm sao bây giờ, trong lòng có chút khó chịu, có chút hoảng sợ.

Masaomi đối với Iori có chút hiểu biết, nhìn Iori cúi đầu không nói lời nào, liền biết có lẽ Iori đang bất an, đang hối hận. Vì thế hai người đều cười, sau đó tiến lại nắm lấy tay Iori, đi đến trấn an em trai của họ vừa bị doạ.

Hai người bạn của Kaname, cũng làm hoà thượng, họ nhìn thấy hai người Masaomi và Kaname, một người thì nhìn Iori cười, một người thì đang nói tốt gì đó, nhất thời đều có chút cạn lời, nhìn nhau.

“Tôi thấy, Kaname mới là người bị thương mà?!” Tại sao Kaname lại phải an ủi người làm anh bị thương?!

Một người khác trưởng thành hơn cười nói: “Hửm, có thể là đạo xử thế thay đổi. Còn không, thì chính là Kaname vô cùng để ý em trai của mình”.

Hai người bạn của Kaname đều nhún vai, im lặng không nói gì nữa.

Bên này, khó khăn lắm mới an ủi được Iori, vẻ mặt Kaname xin lỗi hai người bạn nói: “Xin lỗi, ta nghĩ sẽ chăm sóc em trai trước, còn công việc…”

“Không có việc gì, túi trên người chúng tôi” Người đàn ông tóc vàng cười sang sảng nói, sau đó liền kéo người tóc bạc bên cạnh cùng nhau đi rồi. Hồi sáng, bọn họ đã nghe anh tâm sự vài lời về em trai của mình, tự nhiên sẽ biết em trai anh như một đứa trẻ vậy, sẽ yêu cầu gia đình nhiều hơn làm bạn nhỉ.

Chờ hai người kia đi xa, Kaname cũng cảm thấy bụng mình đã không còn đau, liền cười với Masaomi nói: “Anh Masaomi, tiếp theo để em chơi với Iori nhé, lời hứa em hứa với Iori còn chưa có thực hiện nữa, được không?”.

Masaomi cũng muốn để Kaname trấn an Iori một chút, rốt cuộc Iori cũng đang bất an vì làm cho Kaname bị thương, vì thế mà gật đầu đồng ý. Sau đó tự mình đi đến buổi biểu diễn, anh vừa thấy Wataru và Hikaru ở cùng nhau bên đó.

Vì thế chỉ còn hai người Kaname và Iori ngây người đứng bên ngoài WC, lưỡng lưỡng tương vọng, một người thì ra sức lấy lòng, một người thì mặt không chút cảm xúc.

Cuối cùng, Kaname bỏ cuộc, trực tiếp nắm lấy tay Iori cười, dẫn cậu ra chợ, chỉ vào một quán nhỏ bán bạch tuộc viên, nhìn Iori nói: “Em muốn ăn cái này không?”

Iori lắc đầu, lúc nãy đã ăn rồi. Vì thế Kaname lại chỉ sang tiệm bánh đơn giản bên cạnh: “Còn bánh kem?”

Lúc này, Iori vừa lắc đầu, vừa nói: “Đã ăn no, bây giờ không muốn ăn”.

Kaname cười gượng, nghĩ một hồi lại nói: “Hay là chúng ta ăn kẹo bông gòn nhé? Cái này không chiếm bụng”.

Iori gật đầu, hình như đã hơn mười năm cậu không có kẹo bông gòn, khi Kaname nhắc tới mói này, cậu có chút tưởng niệm về hương vị của chúng.

Vì thế Kaname liền mua hai cây kẹo bông gòn lớn, công thêm rất nhiều đậu phộng và hạt dưa, sau đó kéo Iori đến một bãi cỏ có không gian yên tĩnh, ngồi dưới tán cây anh đào, cùng Iori ăn kẹo bông gòn.

Sau khi ăn xong kẹo bông gòn, hai người cũng không biết nên làm gì. Vì thế lúc này Kaname lôi bọc đậu phộng và hạt dưa ra, thế là hai người đàn ông nhàm chán ngồi dưới tán cây, vừa ăn hạt dưa vừa nhìn bầu trời. Chỉ là, không lâu sau, họ lại đang thưởng thức pháo hoa.

Pháo hoa rất sáng, một cái nổ tung, đồng thời lại thêm mấy cái nở hoa, rất đẹp. Không biết là cố ý hay vô tình, nơi họ đang ngồi có thể đem toàn bộ pháo hoa thu vào mắt, mà pháo hoa sau khi nở rộ, trong chốc lát, có không ít đom đóm bay ra.

Iori đưa tay bắt lại một con đom đóm bất kỳ trước mặt, sau đó lại xoè tay ra, con đom đóm run rẩy bay đi…

Nhìn pháo hoa nở trong giây lát, cùng với đom đóm sinh mệnh cực kỳ ngắn ngủi, từ trước đến nay, trong lòng Iori chưa từng bình tĩnh. Tự dưng cậu lại nhớ đến một câu trong sách: “Sự sống, nếu có thể xán lạn giống như pháo hoa, lại ngắn ngủi thì đã sao!”.

Iori nhẹ nhàng đem những lời này nói ra, sau đó lại ngửa đầu nhìn lên trời, cả gương mặt lẫn trong lòng, đều vô cùng bình tĩnh.

Kaname im lặng ngồi bên cạnh Iori, anh chú ý đến cậu nhiều hơn so với chú ý đến pháo hoa đom đóm, vì vậy mà cũng tự nhiên nghe được Iori lẩm bẩm tự nói, lại nhìn gương mặt như mặt nước phẳng lặng, và đôi mắt không có cảm xúc.

Trong lòng anh tự dưng vô cùng bất anh, chẳng lẽ Iori lại khát vọng chính mình giống như pháo hoa, nở rộ đến xán lạn tuyệt đẹp, còn tình nguyện để sinh mệnh trở nên ngắn ngủi, thậm chí chỉ trong giây lát lướt qua?!

Vậy, cụm từ xán lạn kia, anh có thể hiểu theo hướng, chính là làm chuyện ngu ngốc không?!

____________

[Kỳ Thanh]: Ừm… Chương sau, có lẽ hơi ngược xíu…

Cảm ơn đã ủng hộ.