Chương 46:

Gia đình Asahina vắng lạnh gần hai năm, cuối cùng gần đây cũng bắt đầu náo nhiệt, cũng có chút không khí người sống. Các anh em đều trở về, rất ăn ý đều ngây người trong nhà.

Masaomi đã trở thành chủ nhiệm khoa nhi của bệnh viện, Ukyo đã thành luật sư cao cấp, Kaname ra ngoài tu hành hai năm, Tsubaki và Azusa ngày càng có danh tiếng, Subaru đã trở thành thành viên đội bóng rổ quốc gia, Natsume được bầu cử trở thành tổng giám đốc công ty, Louis đã tự mình mở một thẩm mỹ viện, Yusuke đã là một cậu sinh viên, Wataru đã là một học sinh trung học…

Cả nhà Asahina, ngoại trừ Fuuto luôn không có liên lạc cùng cả nhà, cùng với Hikaru và Iori chưa trở về, thì còn lại, các anh em đều đã đông đủ! Mọi người vẫn luôn đếm ngày tháng, chờ Iori trở về.

Lúc này, cả nhà mới vô cùng hối hận, lúc trước tại sao lại không bảo Iori định ngày trở về chứ, nếu không, bọn họ cũng sẽ không đau gan đau phổi như vậy, chờ đến đau khổ, nhưng lại không thể chủ động liên lại với Iori! Mà khi liên lạc cho Hikaru, Hikaru lại sống chết không nói tình huống liên quan tới Iori, hỏi ngày về, cũng chỉ luôn nói một câu: “Phải xem đã”.

Mọi người đều tức giận muốn chết, nhưng lại không dám bỏ mặc thật sự, vì không có bất kì ai so với họ, càng muốn nhanh chóng gặp lại Iori! Họ muốn xin lỗi Iori, muốn vì Iori làm chút việc, muốn bù đắp… Cũng muốn chuộc lỗi cho bản thân. Tuy chính họ đến bây giờ cũng không rõ, việc xảy ra trong giấc mộng có phải thật không, nhưng lần trước, các anh thiếu chút nữa đã đưa Iori vào viện tâm thần, đây là sự thật.

Mấy năm nay, các anh nghĩ mọi cách tìm hiểu tin tức của Iori, nhưng Hikaru lại không chịu phối hợp, chỉ cần liên quan đến Iori, Hikaru một câu cũng không nói, ngoại trừ “Iori sống rất tốt". “Gần đây thân thể Iori không khoẻ, có điều bây giờ cũng không có chuyện gì”. “Iori tìm được việc, đãi ngộ cũng không tệ”. "Iori vẫn luôn cố gắng làm việc”.

Mặt khác, ví dụ như thân thể Iori không khoẻ, có nghiêm trọng không, hay là đang làm việc gì, cứ những câu hỏi này, Hikaru nhất quyết không trả lời, nói là trước khi rời đi, đã hứa không can thiệp đến cuộc sống của Iori, nên không cần lo quá nhiều làm ảnh hưởng đến Iori! Có trời mới biết, bọn họ chỉ là muốn gián tiếp quan tâm, tìm hiểu Iori một chút, chỉ cần Hikaru không lắm miệng, làm sao có thể ảnh hưởng đến Iori! Chỉ đáng giận nhất, trong hai năm nay, dù họ dùng mọi cách nói, nhưng Hikaru cứ nhất quyết không chịu mở miệng.

Anh Masaomi quen biết không ít người bên Ý, dù chỉ có hai người, cũng không thể tra được tin tức của Iori. Thật ra các anh cũng nghĩ tới việc, tìm tin tức của Iori từ mẹ. Có điều. không biết mẫu thân đại nhân của bọn họ, cũng nhất quyết không chịu nói tình hình gần đây của Iori cho bọn họ nghe, chỉ biết Iori của họ đang vất vả nỗ lực…

Vì thế mà trong hai năm nay, cả nhà gần như là hoàn toàn không có bất kì một tin tức nào về Iori! Cho nên, cả nhà mới có thể nghiêm chỉnh chờ đợi, chờ đến ngày Iori trở lại! Điều trước tiên, là đi nhìn cậu một cái.

Đáng tiếc là, bọn họ chờ từ đầu năm đến gần kỳ nghỉ đông, cũng không gặp bóng dáng Iori. Cả nhà liền nhịn không được định trực tiếp đến Ý luôn, ngay cả hộ chiếu và vali đã chuẩn bị ổn thoả, khi chuẩn bị dắt nhau đem vali ra cửa lớn, họ nhìn thấy trước cửa nhà mình có một chiếc màu đen đang ngừng lại.

Mọi người đều dừng chân, cảm thấy có chút kỳ quái. Cuối cùng, Masaomi và Ukyo buông vali, tiến đến gõ cửa sổ xe. Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, đồng tử Masaomi và Ukyo tự dựng co chặt, sau đó, người ngồi trong xe vươn tay, đẩy mặt hai người họ ra xa một chút, mở cửa xe.

Người vừa bước xuống, có tóc màu đỏ được uốn quăn, trên mặt còn nhàn nhạt hoá trang, mặc áo khoác da, áo trong màu đỏ có cổ chữ V, kéo dài xuống ngực! Cùng với đôi tất đen, tuy rằng trên mặt bình thản, nhưng là cả người vẫn có vẻ vô cùng nhiệt tình. Có điều, tầm mắt cả nhà đều liếc qua anh, rất dứt khoát gắt gao nhìn chằm chằm người còn lại mở ra cửa xe.

Một lúc sau, đầu tiên là có một bàn tay vươn ra cửa xe, sau đó là một chàng trai mặc một bộ trang phục đơn giản đi ra…

Áo khoác màu trắng gạo, quần nâu nhạt, với đôi giày thể thao màu lam, ngũ quan tình xảo, tóc ngắn vừa màu lam nhạt, và đôi mắt đạm mạc…

Mọi người đều nhất thời không biết nên nói gì, nên làm gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn Iori. Rõ ràng ban đầu, mỗi người đều nghẹn một bụng, muốn nói với Iori, nhưng bây giờ, nhìn thấy người, ngược lại họ hoàn toàn không biết phải làm sao! Đây có thể gọi là “Cận hương tình khϊếp”, có điều, tới lượt bọn họ liền thành “Cận nhân tình khϊếp”.

Cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn không khí xấu hổ, Hikaru duỗi tay, đặt nhẹ lên vai Iori, nói giỡn: “Thế nào, cần em giới thiệu cho mọi người sao?”

Iori mặt không cảm xúc, nhưng Masaomi lại cười nói: “Đến bậy giờ mọi người vẫn chưa biết Iori làm nghề gì a!”.

Hikaru cười: “Anh đoán xem!”

Masaomi: “……”

Những người khác: “……”

Cuối cùng vẫn là Wataru phá vỡ cục diện bế tắc, cẩn thận chạy tới, chậm rãi ôm lấy eo Iori. Wataru sống trong nước mấy năm, nay đã cao hơn không ít, bây giờ đã cao tới ngực Iori! Cậu nhẹ nhàng ôm eo Iori, nhỏ giọng nói: “Anh Iori, rất xin lỗi…”

Iori: “……”

Nói thật, cậu nghĩ không ra, Wataru xin lỗi cậu cái gì? Đời trước Wataru cũng chỉ là nói vài câu, cậu là bệnh tâm thần gì đó, nhưng ở đời này thằng bé cũng không có nói những lời này, hơn nữa cậu còn nhớ, hai năm trước, khi cả nhà ở dưới lầu thảo luận có muốn đưa cậu vào viện tâm thần, Wataru rất nỗ lực phản đối… Cho nên, nói một cách nghiêm túc, Wataru xin lỗi cậu về điều gì.

Wataru nói xong câu kia, lại có chút thấp thỏm nhìn Iori, lại nhận ra trong mắt anh Iori nhà cậu không chút gợn sóng, trong lòng càng bất an. Cậu nhẹ nhàng vùi mặt mình vào lòng ngực Iori! Mang theo chút giọng mũi nói: “Anh Iori, đừng không để ý tới Wataru. Wataru sai rồi, thật sự biết sai rồi! Về sau, về sau mọi chuyện Wataru sẽ đều nghe anh Iori, làm cái gì cũng sẽ lấy anh làm đầu, được không? Anh Iori, anh không cần không để ý tới Wataru…”

Iori: “……”

Cậu vươn tay, hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn đặt lên đầu Wataru, nhẹ nhàng sờ sờ, nói: “Không có không để ý tới”.

Chỉ là không biết nên nói cái gì. Hai năm không gặp, có nhiều sự thay đổi mới có chút xa lạ, huống chi, trước khi rời đi, lại còn cùng cả nhà xảy ra xung đột.

Wataru nghe vậy, ngẩng đầu vô cùng đáng thương nhìn Iori: “Thật sao? Anh Iori, anh tha thứ cho Wataru sao?”

Iori nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Em không sai, em cũng chưa làm gì sai”. Cho nên, không cần xin lỗi.

Wataru ra sức lắc đầu: “Không, Wataru làm sai rất nhiều chuyện, vẫn luôn vẫn luôn… Nói tóm lại, anh Iori, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, Wataru đều sẽ vĩnh viễn đứng ở bên cạnh anh!”

Trong lòng Iori thoáng có chút ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu đầu, lại ngẩng đầu nhìn các anh em sắc mặt phức tạp, tùy ý hướng bọn họ gật đầu, liền nhìn Hikaru nói: “Em muốn về công ty”.

Hikaru cười nói: “Không cần vội, ban nãy, Yuuki nói, chuyện của em chưa có chuẩn bị ổn thoả, ít nhất phải đến ngày mai mới có thể chuẩn bị cho tốt. Cho nên, hôm nay Iori cứ ở trong nhà, được không?”

Iori quyết đoán lắc đầu: “Không cần”.

Lúc đầu tâm trạng cậu còn ổn, không muốn vì các anh em và một người như Asahina Ema phá hỏng tâm tình.

Hikaru lại cười nói: “Không cần, vậy cũng chỉ có thể ngủ ngoài đường a!”

Lúc này Kaname cũng nói tiếp: “Không có Asahina Ema, bây giờ cô ta vẫn luôn ở trong trường, ngoại trừ cuối tuần, thì sẽ không trở về. Cho nên Iori à, em ở lại được không? Buổi tối hôm nay anh Ukyo còn nấu rất nhiều món ngon, hầu như đều là món em thích ăn đấy!”

Trên thực tế, gần đây Ukyo đi mua đồ ăn, vẫn luôn là mua món Iori yêu thích, vì anh sợ một ngày nào đó, khi bọn họ chuẩn bị ăn cơm, Iori lại đột ngột trở về.

Iori có chút do dự, lúc này Hikaru nói thêm: “Không ngủ trong nhà, như vậy ngoại trừ ngủ ngoài đường cũng chỉ có thể ngủ khách sạn a! Có điều, nghe nói gần đây giá cả đều tăng, phí khách sạn cũng tốn rất nhiều a!”

Iori theo bản năng sờ soạng túi mình, mặt không cảm xúc nói: “Ở nhà”.

Vì thế Hikaru đắc ý cười, sống chung hai năm, anh đã sớm hiểu được thói quen sinh hoạt và sự yêu thích của Iori, bởi vậy tự nhiên biết rõ, đối với Iori, không có gì cũng được nhưng lại không thể không có tiền! Ban đầu, tuy rằng Iori coi trọng tiền tài, nhưng về sau cũng không biết là do bị công ty hay người khác dạy hư thế nào, thế nhưng chậm rãi liền xem tiền tài càng lúc càng quan trọng, bây giờ cho dù, sài một số nhỏ, chỉ cần em ấy cảm thấy nó không đáng cho số tiền kia, không có giá trị, em ấy sẽ đau lòng hối hận cả ngày!

Điều này, phải đến nửa năm trước, Hikaru mới nhận ra. Có điều, khi anh nhận ra thì đã quá muộn, thói quen này của Iori hoàn toàn không thể sửa! Nếu không sửa đổi được, thì dứt khoát lợi dụng biến thành sự yêu thích của Iori đi.

Những người còn lại nhìn cũng hiểu, liếc nhìn Hikaru một cái, sau đó nhiệt tình sôi nổi mà xông tới, vừa nói vừa cười đưa Iori vào trong nhà.

Trong hai năm nay, Iori đã đi qua công ty mấy chục lần, cũng đi theo không ít người mẫu, nhϊếp ảnh gia chụp quảng cáo, vì vậy, bây giờ đối mặt với nhiều người như vậy, cậu cũng không sinh ra ý muốn lui bước. Huống chi, những người này, là anh em ruột của cậu, tuy rằng đã không còn cảm tình.

Vì thế cả nhà nhận ra, Iori thế nhưng không có kháng cự khi họ tới gần, cũng không phản cảm với họ khi ở bên cạnh cậu mồm năm miệng mười nói chuyện, trong lòng còn mừng thầm, nghĩ có lẽ Iori cũng không có phản cảm chán ghét họ đi?

Hikaru lại đứng ở sau lưng cả nhà, đi bên cạnh là Ukyo, Masaomi và Louis. Hikaru cười khổ nói: “Iori bây giờ chắc chắn là đôi mắt tĩnh lắng, đầu óc trống rỗng, không nghe không hiểu mọi thứ, cũng không có cảm xúc!”

Masaomi nhíu mày, hỏi: “Có ý gì?”

Hikaru nhún vai: “Khi Iori ở Ý, thường xuyên phải đối diện với nhiều người, bởi vậy mỗi khi em ấy gặp nhiều người, đều sẽ theo bản năng phóng không bản thân, cái gì cũng không nghe, không thấy… Nói đơn giản, chính là phong bế mọi giác quan của bản thân, hoàn toàn dựa vào bản năng thân thể mà hành động. Bác sĩ tâm lý nói, đây là một loại tự bảo vệ bản thân của Iori…”

_______________

[Kỳ Thanh]:

● “Cận hương tình khϊếp”: Đã lâu không về quê nhà. Đến khi về tới lại cảm thấy hồi hộp.