Chương 47:

Ngày đâu tiên về đến nhà, Iori nhất thời không thích ứng được, nên vẫn luôn ngồi trên sofa xem TV. Ở nước ngoài, nghe nhiều tiếng Anh tiếng Ý, giờ ở đây mọi người đều nói tiếng Nhật, cậu thật sự thấy hơi khó thích ứng.

May mà có Hikaru bên cạnh, sau hai năm ở chung, bây giờ Iori cô cùng ỷ lại vào anh, mà bản thân cậu cũng biết, nếu có một ngày cậu xa Hikaru, nhất định cậu phải cần thời gian rất dài, mới có thể tự mình sinh hoạt bình thường.

Giống như bây giờ, xung quanh là các anh em quen thuộc vây lại, nhưng Hikaru lại không ngồi cạnh cậu. Iori nhịn không được mà thất thần, sau khi bị mọi người gọi hồn về, mới theo bản năng tìm kiếm bóng dáng Hikaru.

Không liên quan tới quan hệ tình cảm, cậu tự nhận rằng, cậu đối với mặt tình cảm không có sâu nặng. Chỉ là thói quen thôi, thói quen Hikaru không ở cạnh. Còn nữa, cậu khó khăn lắm mới thích ứng được phong tục ở Ý, lần này về Nhật Bản, ngược lại cảm thấy mọi thứ đều xa lạ. Ở hoàn cảnh lạ lẫm, Iori theo bản năng tìm kiếm người quen thuộc, lại có thể ỷ lại. Mà rất không may, ở đây không có Yuuki và Vinson, nên Iori chỉ có thể tìm đến Hikaru.

Vốn dĩ ban đầu mọi người không có chú ý tới điểm này, nhưng đến lần thứ ba, khi bọn họ nói chuyện cùng Iori thì đôi mắt Iori vẫn không có hồn, khi bị Wataru gọi, mới hoàn hồn, sau lại một lần nữa theo bản năng nhìn Hikaru đang ngồi trong phòng khách xem điện thoại, cả nhà làm sao có thể không nhìn ra! Lần thứ ba này, căn bản Iori không muốn nghe bọn họ nói chuyện, căn bản không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, chỉ muốn nhìn Hikaru, muốn tìm Hikaru! Hai năm, lúc này mới là hai năm, Iori nhà họ cũng đã thành như vậy! Vậy nếu thêm một lần hai năm, Iori nhà họ còn có thể nhận ra bọn họ sao?!

Trong nháy mắt, từ Masaomi lớn nhất đến Wataru nhỏ nhất, mọi người trong nhà đều khó chịu! Tất nhiên bọn họ không dám nói Iori, cũng không dám biểu hiện ở trước mặt Iori. Có điều, không phải còn có Hikaru à? Ha hả…

Vì thế vào buổi tối, Hikaru không chỉ không được ngồi cạnh Iori, mà đồ ăn trước mặt không có món anh thích. Không chỉ như thế, chín người anh em trong nhà còn đặc biệt “Nhiệt tình” không ngừng gắp cho anh đồ ăn, mà tất cả đều là món anh không thích.

Hikaru liếc nhìn, liền hiểu rõ mấy anh em đang suy nghĩ gì, có điều, anh cũng không nói gì, liền cười cười, cũng không cự tuyệt, bỏ đồ ăn vào miệng nhai nuốt! Tuyệt chiêu này, khiến cả nhà bại trận.

Yusuke vẫn là một đứa nhỏ thành thật không thay đổi, cười không được tự nhiên nói: “Anh Hikaru, anh… Mấy món này không phải trước kia anh đều không thích sao?”

Tsubaki trực tiếp cốc đầu cậu, đúng là đồ ngốc! Anh nhìn về phía Iori, nói đúng hơn là cả nhà đều nhìn về phía Iori, sợ cậu cảm thấy phản cảm. Dù sao Yusuke vừa nói ra lời này, đại biểu cho bản thân mỗi người bọn họ đều biết là cố ý gắp những gắp những món Hikaru không thích, đang tính kế anh thì sao!

Chẳng qua, vừa nhìn thì nhận ra Iori nhà họ vẫn giống như hai năm trước, chỉ ăn đồ ăn trong chén, ngoài ra không nhúc nhích, vẫn luôn cúi đầu gắp đồ ăn. Còn Wataru cẩn thận gắp đồ ăn cho cậu, một đũa hai đũa… Iori vẫn giống xưa, không chọn đồ ăn, trực tiếp nhét vào trong miệng. Điều này làm trong lòng cả nhà đều rất hụt hẫng, từng người ngồi xuống, không nhiều lời, an tĩnh ăn cơm. lâu lâu lại gắp ít thịt cho Iori. Hai năm không gặp, mọi người đều cảm thấy Iori gầy đi rất nhiều!

Hikaru không để ý đến bọn họ, cười nói: “Hết cách, nếu em kén anh, Iori cũng sẽ học theo kén ăn, như vậy cũng không tốt”.

Nói xong lời này, bản thân anh cười rộ lên. Nhớ đến trước kia, khi anh và Iori cùng ăn cơm, Iori sẽ đem cà rốt và nấm hương cho anh ăn, Hikaru vì muốn sửa tật xấu cho cậu, đã dùng rất nhiều cách, trong đó bao gồm tìm Iori thi đấu, xem ai có thể ăn những món mình ghét mà mặt không thay đổi.

Đương nhiên, không có khả năng Iori sẽ chấp nhận chuyện ngu ngốc này, vì vậy mà Hikaru đề ra tiền thưởng, nếu anh thắng, tiền sẽ thuộc về anh. Nếu thua, sẽ về Iori. Vì tiền thưởng, mà lúc ấy Iori yêu tiền mới miễn cưỡng đồng ý, sau đó đua ăn nấm hương và cà rốt…

Lần đó thi đấu, Iori đã ăn một mâm nhỏ cà rốt và nấm hương, kết quả khi anh vừa mới đưa tiền thưởng, Iori quay người, chạy vào WC nôn hết ra. Hikaru bị dọa đến chết khϊếp, kết quả sau khi Iori nôn xong, Iori rất bình tĩnh xoay người, lau khóe miệng, súc miệng, sau đó nói với anh với khuôn mặt tái nhợt: “Lần sau thi tiếp nhé?”

Đến bây giờ, Hikaru vẫn còn nhớ rõ tâm tình bản thân lúc đó, vừa đau lòng, lại buồn cười rồi lại chua xót. A… Có điều, cũng vì thế, bây giờ Iori thật ra không kén ăn như thế… Từ từ, đó là cái gì?!

Đột nhiên Hikaru đứng lên, hùng hổ đi đến bên cạnh Iori, chỉ vào cái đĩa nhỏ đựng nấm hương bên cạnh chén của Iori, lạnh lùng nói: “Đã hứa không kén ăn, tại sao em lại bỏ?!”

Iori im lặng, vươn đũa định gắp mấy thứ đó lên, Ukyo bên cạnh vội vàng giữ tay cậu lại: “Bỏ đi, Iori, em không muốn ăn thì đừng ăn, không cần để ý”.

Vì vậy mà Iori thuận thế không động đậy, còn Ukyo lại đứng lên, trực tiếp đối diện với Hikaru, lạnh lùng nói: “Hikaru, Iori kén ăn là chuyện rất bình thường, bây giờ có ai là không kén ăn, em đừng nóng!”

Kaname ngồi bên cạnh anh cũng đứng lên nói: “Hikaru, bình thường em vẫn cư xử với Iori dữ dội như thế sao?”

Masaomi cũng không đồng ý nói: “Thái độ này của em cần sửa đổi, đừng doạ Iori sợ hãi!”

Các anh khác cũng mồm năm miệng mười, phần lớn đều nói là “Anh Hikaru, tại sao anh có thể hung dữ với Iori như thế, đây là không đúng, anh nhanh xin lỗi Iori” gì đó.

Hikaru hộc máu trong lòng, anh không đáng tin cậy thế à! Anh gầm nhẹ nói: “Câm miệng! Mọi người muốn hại Iori sao?!”

Nghe anh quát, mọi người đều giật mình, ngây người nhìn anh, gần như cũng chưa có ai phản ứng. Hikaru hít sâu một hơi, sau đó chỉ vào Iori nói: “Em ấy đến Ý được hai tháng, đã vô cùng kén ăn, cái này không ăn, cái kia cũng không ăn, các anh biết trọng lượng của em ấy sao? 90 cân! Một người đàn ông cao 1m7 mấy mà chỉ có 90 cân, toàn bộ giống như da bọc xương, có biết không?! Khi đó, thiếu chút nữa em đã đưa em ấy nhập viện! Em phải tốn rất nhiều công sức mới tạo cho em ấy thói quen tốt, các anh có biết không! Kết quả vừa về đến nhà lần này, không lẽ các anh muốn nuôi phế thân thể em sao?!”

Không gian im lặng, mọi người trên bàn cơm đều im lặng. Hikaru chỉ vào thức ăn bên cạnh chén Iori, lạnh giọng nói: “Em đã quên lần trước thiếu chút nữa bị công ty sa thải sao? A! Anh nói cho em biết, nếu em cứ kén ăn như thế, em xem thử công ty có đuổi em hay không! Đến lúc đó, dù Yuuki có lòng muốn giúp em cũng đã muộn, anh xem em đến lúc đó sẽ kiếm tiền bằng cách nào!”

Iori yên lặng dùng đũa, gắp một chút nấm hương trên bàn, bỏ vào chén mình, định ăn. Ukyo duỗi tay ngăn cậu lại, lấy đồ ăn trong chén cậu bỏ vào chén mình, sau đó múc chén cơm khác cho Iori, lại gắp đồ ăn bỏ vào chén Iori, phần lớn là lấy những thứ Iori vừa bỏ ra. Sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Iori, đem mấy món này ăn”.

Iori yên lặng cúi đầu ăn, không ngẩng đầu, cũng không nói gì. Còn Ukyo cũng bình tĩnh ăn đồ ăn vừa lấy từ chén Iori. Những người khác thấy thế, cũng cúi đầu, chậm rãi ăn.

Hikaru lạnh lùng liếc nhìn Ukyo một cái, sau đó lại nhìn Iori, không tiếng động thở dài, xoay người trở về chỗ của mình. Tình cảm anh em này, anh chỉ có thể giả thành người xấu sao?Hay là nói, đây mới là kế hoạch của các anh em? Hikaru ngẩng đầu xoa nhẹ thái dương, thật sự không biết nên nói cái gì.

Sau khi cả nhà im lặng ăn cơm xong, lại theo nhau ra phòng khách xem TV. Đương nhiên, đồ bấm đã yên vị trên tay Iori, hết cách, trước khi rời đi, chỉ cần cậu muốn xem thì sẽ không để nó rơi vào tay người khác, sau khi rời đi, mọi thứ Hikaru đều giao cho cậu, gần như rất chiều cậu. Chỉ ngoại trừ việc gây hại đến thân thể cậu… Nghĩ vậy, Iori quay đầu trộm nhìn Hikaru còn ở trên bàn cơm, thấy anh đưa lưng về phía mình, cậu liền mím môi, quay lại đầu tiếp tục xem TV.

Trên TV quảng cáo tiết mục là thời trang, chính cái gọi là làm nghề nào yêu nghề đó, bây giờ Iori làm người mẫu, đối với mặt này, tự nhiên cậu cũng muốn chú ý một chút, bởi vậy xem đến nhiệt tình. Có điều, không lâu sau, TV xuất hiện quảng cáo, đầu tiên người quảng cáo cà phê trong đó khiến cậu chú ý, đơn giản là… Người quảng cáo là người em thứ mười hai của cậu, Asahina Fuuto.

Trong quảng cáo, Fuuto để tóc ngắn, gương mặt đã thay đổi rất nhiều, thân thể so với trước kia cũng đã cao hơn, cả người từ trong ra ngoài đều có vẻ thành thục không ít, so với trước giống như hai người khác nhau. Mà trong quảng cáo, vẻ mặt Fuuto mất mát ngồi ở tiệm cà phê, nhìn ngoài cửa sổ, lấy đôi nam nữ trong quả cầu tuyết chơi đùa, nhìn qua cả người toát lên vẻ vô cùng bi thương. Không lâu sau, một người con gái xinh đẹp bưng một ly cà phê, đưa cho cậu, cười nói: “Thật ấm áp!”

Fuuto nghe vậy, hơi hơi mỉm cười, tiếp nhận ly cà phê, ưu nhã nhấp một ngụm, sau đó lộ ra một nụ cười ấm áp…

Đương nhiên, cũng không phải tự dưng Iori quan tâm đến Fuuto, mà do tự dưng cậu nhớ tới, lần trước anh Yuuki có nói với cậu, giúp cậu hẹn một người bán đồ uống, là bạn tốt của anh ta mở. Nghĩ xem có thể giành thương hiệu đồ uống về tay, trong đó đầu tiên là quảng cáo sữa đưa cho Iori, để Iori tiến quân thẳng vào Nhật Bản. Chiều cao của Iori không có khả năng vẫn luôn diễn ở Âu Mỹ, điều này sẽ gây bất lợi cho cậu. Dù ở công ty, tuy Iori đã có chút danh tiếng, nhưng chân chính lên sân khấu không nhiều, vì có rất ít trang phục phù hợp với cậu, mặt khác là hạn chế về chiều cao. Bởi vậy, Yuuki mới nghĩ, dù sao Iori cũng phải về Nhật Bản, mà bọn họ cũng có một phần ở công ty Nhật Bản, có điều không thế nào có danh tiếng. Đơn giản chỉ có thể để Iori ở Nhật Bản mấy tháng xem thử, nếu thật sự không được, có thể quay về Ý. Cũng bởi vậy, Yuuki mới tìm các loại tài nguyên, vì Iori đi khắp nơi.

Có điều, bên nhà máy vốn có dự định khác, nhờ một minh tinh lớn, Asakura Fuuto, chỉ là chưa kịp đưa hợp đồng phát ngôn…

Ngày mai hoặc ngày mốt, Iori sẽ phải đi gặp người phụ trách nhà máy, nếu người phụ trách kia cảm thấy còn có thể, Iori là có thể trở thành người phát ngôn… Không phải Iori cảm thấy có lỗi Fuuto hay là như thế nào, cậu cũng gặp được quá vài lần những việc tranh giành tài nguyên thế này, sớm đã thành thói quen. Còn nhớ, khi mới bắt đầu, cậu đi theo Yuuki đi khắp nơi, chỉ vì quay chụp cho ảnh bìa nhỏ, thậm chí Iori còn nhận lời mời, khi không phải vai chính, mà là vai phụ nho nhỏ. Chỉ là, thật vất vả, người ta nói tốt lắm, vừa quay đầu lại bị người ta cướp mất, chuyện này xảy ra vài lần. Cho đến khi Iori làm người mẫu ở Ý có chút danh tiếng, chuyện này mới hiếm khi xảy ra.

Bởi vậy, Iori cảm thấy, mặc kệ là cậu giành của Fuuto hay là Fuuto giành cậu, đều rất không sao cả. Chẳng qua, cậu nhớ rõ, lúc ấy khi Hikaru biết cậu muốn giành công việc của Fuuto, đã từng cười lớn, nói một câu: “Nếu Fuuto biết việc này, không cần nói cũng biết sẽ nổi giận. Có điều, không biết nếu em ấy biết người giành công việc là Iori, sẽ phản ứng như thế nào, ha… Nghĩ lại chắc sẽ có bộ dáng rất thú vị!”

______________

[Kỳ Thanh]: Tui không rõ đơn vị 90 cân là bao nhiêu. Nhưng đại khái là bốn mấy đến năm mấy kg á. Chứ không phải 90 cân là 90kg đâu nha.