Chương 94:

Iori vô cùng tự nhiên mà đồng ý, dù sao cậu cũng đang đói bụng. Vì thế hai anh em không màng ánh mắt tò mò của người khác mà thân mật vừa nói vừa đi. Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất, mọi người mới sôi nổi bàn tán.

- “Người kia sẽ không phải là nửa kia của boss chúng ta đi?”

- “Không có khả năng a! Dù là vậy, khẩu vị của boss không tệ như vậy, sẽ tìm một người kì quái làm bạn đời a!”

- “Đúng vậy đúng vậy, cô xem cậu ta mặc loại đồ kia, còn che kín mít, vừa nhìn liền biết là một đứa nhỏ tự ti vì xấu xí…”

- “Nhưng mà, tôi thấy bộ dáng người kia có chút quen… Này, liệu có thể là một minh tinh nào đó không? Dù sao một minh tinh vì không bị người khác nhận ra, sẽ thường xuyên đi cải trang mà…”

- “Cũng không phải không đúng… Cô xem, ánh mắt của boss khi nhìn người kia có bao nhiêu ôn nhu… Thật hâm mộ quá!”

. . .

Vì thế, các nam đồng nghiệp trong công ty toàn bộ lùi lại phía sau, lại tiếp tục lùi lại, yêu quý sinh mệnh, rời xa tưởng tượng. Tổng tài đại nhân là người lãnh khốc, bá đạo, đẹp trai, làm sao có thể!?

Trong tiểu thuyết không phải đều nói, tổng tài đều sẽ yêu cô bé lọ lem kiên cường sao? Bạch liên hoa thần mã, mới đúng hướng đi!

Iori và Phil lại hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt kỳ dị của mọi người, Iori đã quen bị mọi người nhìn, nên hiện tại không có cảm giác khó chịu, hay khẩn trương. Mà Phil khi từ nhỏ đã bị rất nhiều người nhìn lớn lên, mặc kệ là hận, hâm mộ, ghen ghét, hay là loại khác, hắn đều đã quen đến hoàn toàn không có cảm giác. Vì thế, hai anh em có não vô cùng thô, làm lơ mọi người nhìn chăm chú, trực tiếp vào nhà ăn nhỏ lịch sự tao nhã.

Đầu tiên, Phil kéo ghế dựa ra, để Iori ngồi, sau đó cầm thực đơn trực tiếp gọi món ăn, rất thuần thục dứt khoát. Mà Iori hoàn toàn không có biểu hiện gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi im chờ cơm.

Khi còn ở Ý, Hikaru cũng thường xuyên làm vậy, cái gì cũng giúp cậu chuẩn bị cho tốt, đồ ăn cũng đều là món cậu thích, còn cậu chỉ cần ngồi chờ ăn là được. Có một đoạn thời gian, cậu còn vì vậy mà rất lo lắng cho chính mình về sau sẽ quá mức ỷ lại vào Hikaru, nên đã không cho Hikaru giúp. Nhưng cuối cùng, cậu vẫn là không thể không ỷ lại vào Hikaru, gần như vẫn là Hikaru lo lắng bữa cơm cho cậu.

Ánh mắt Iori mơ hồ, cũng không biết Hikaru dậy chưa… Có nhận được tin nhắn của cậu không…

Trong lúc chờ thức ăn, Phil thấy Iori vẫn luôn không nói chuyện, nên chủ động mở đề tài: “Đúng rồi Iori, hiện tại em có bạn gái không?”

Iori mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, ngay sau đó lắc đầu. Bạn gái gì đó, cậu căn bản không có tâm tư đi tìm. Không phải không có người theo đuổi ngược lại cậu, nhưng cậu thật sự hoàn toàn không muốn giao lưu. Trước kia vì sợ bị thương tổn, chỉ nghĩ một người. Mà hiện tại, là vì không muốn xa cả nhà… Iori nghĩ, có bạn gái, chẳng khác nào sau này phải kết hôn, mà đã kết hôn thì phải xa gia đình, tự mình ra ngoài kiếm sống… Hiện tại cậu, không nghĩ sẽ rời xa cả nhà…

Ít nhất, trước khi họ chủ động rời xa cậu, cậu đều sẽ không suy xét tìm bạn gái. Mà sau khi m cả nhà chủ động rời xa cậu, cậu đại khái cũng sẽ không suy xét, có lẽ cậu sẽ trực tiếp đến cô nhi viện, nhận nuôi một đứa nhỏ, sau đó một mình mang theo đứa nhỏ sinh hoạt. Đương nhiên, nếu có thể, cậu hy vọng mọi người đừng có rời khỏi cậu.

Phil nhíu mày, còn chưa có bạn gái sao? Hắn lại hỏi: “Trước kia, có từng kết giao với bạn gái nào chưa?”

Iori nghĩ một hồi, lại lắc đầu. Cậu đã từng đối Shiraishi Fuyuka có một ít hảo cảm, nhưng cũng chỉ là hảo cảm, còn chưa có phát triển trở thành người yêu, Shiraishi Fuyuka đã…

Phil lại nói: “Vậy hiện tại, em có ý định muốn tìm kết giao một người không?”

…___…

Thấy Iori hoàn toàn không có trả lời, Phil nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ, em thật sự vẫn luôn yêu thích, nhớ mãi không quên nữ sinh Shiraishi Fuyuka?”

Sắc mặt Iori hơi tái nhợt, cậu rất muốn phản bác, là cậu cũng không có thích Shiraishi Fuyuka. Chính là, khi nghe được Phil nói từ “Thích”, điều cậu nghĩ đến đầu tiên là Hikaru, sau đó là Louis… Trong lòng cậu có chút bất an, nhưng lại cảm thấy như vậy không đúng, cũng không dám nói chuyện, không dám để Phil biết, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc, để Phil thấy không rõ vẻ mặt của cậu.

Phil có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng trong lòng nóng nảy, nói: “Tính luôn việc em thích cô ấy, nhưng hiện tại cô ấy không còn nữa. Chẳng lẽ em định luôn nhung nhớ một người cả đời sao?”

Iori vẫn không có trả lời, Phil đành phải tiếp tục nói: “Nếu cô ấy thích em, như vậy cô ấy nhất định sẽ không hy vọng em luôn cô đơn một mình. Nếu cô ấy không thích em, vậy em cần gì phải vì một người không thích mình mà hao tổn thanh xuân cả đời của mình! Iori, em nghĩ kĩ lại đi, Shiraishi Fuyuka chỉ cùng em quen biết hai năm, mà anh… Không, không phải anh, là các anh em của em, đã ở cùng em cũng được hai mươi năm, bọn họ vẫn luôn thật lo lắng, rất quan tâm em, em biết không? Chẳng lẽ, em muốn để họ lo lắng cả đời sao?”

Iori theo bản năng phản bác: “Nhóm anh Hikaru nói sẽ ở cùng em, họ sẽ không để em cô đơn một mình!”

Vì vậy cậu căn bản không có một mình, gia đình cũng không có tất yếu cần lo lắng!

Phil ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, có chút vặn vẹo. Tức giận tới cực điểm, nhưng lại sợ dọa Iori, nên rất nỗ lực áp xuống, ngược lại lại vặn vẹo đến dọa người.

Ít nhất, đứa trẻ cách họ một bàn vừa nhìn thấy, bị doạ cho khóc lớn. Iori cũng bị dọa đến, nhưng cậu lại không hiểu tại sao, sắc mặt Phil lại trở thành như vậy! Chẳng lẽ, quan hệ giữa Phil và Hikaru đã kém tới đỉnh điểm rồi sao?

Phil khó khăn lắm mới đem sự tức giận của chính mình đè ép xuống, sắc mặt hơi trầm xuống, nhìn Iori nói: “Iori, em có cảm thấy, phương thức sống chung của em và bọn Hikaru không được bình thường không?”

Iori khó hiểu nhìn Phil: “Những điều anh em trong nhà nên làm, bọn em đều đã làm, có chỗ nào không đúng sao?”

Hay là nói, thật sự là giống như lời của nhóm Hikaru? Phil thuần túy là ghen ghét mối quan hệ quá tốt giữa bọn họ? Iori không tin Phil sẽ là người như vậy. Tuy cậu và Phil quen biết không lâu, tình cảm không thể sâu đậm mà tạo cơ sở cho Phil ghen ghét, hơn nữa, Phil thuộc loại người luôn rất lý trí và bình tĩnh, cũng không lý do sẽ vô duyên vô cớ mà đi “Ghen ghét” a!

Như vậy là Phil thật sự cảm thấy, phương thức ở chung của cậu và nhóm Hikaru không đúng rồi, nhưng mà là không đúng chỗ nào? Cậu không rõ. Anh em yêu thương, họ làm được, giúp đỡ lẫn nhau, họ cũng làm được, còn có điều gì họ chưa làm được, hay là làm không tốt?

Phil lại nhíu mày nói: “Anh em trong gia đình sau khi trưởng thành, nếu là có điều kiện, đều sẽ ở phòng riêng!”

Tuy rằng khả năng này là do nhóm Hikaru lo lắng cho Iori, vì Iori mắc bệnh tâm lý, nhưng hiện tại, bệnh của Iori đã ở trạng thái tốt đẹp, cũng không khác gì người bình thường, căn bản không cần ở cùng một phòng với người khác.

- “Hơn nữa, anh cảm thấy, ánh mắt của Hikaru, Louis, Masaomi còn có cả Ukyo khi nhìn em có chút kì lạ, khá nhiệt liệt, đặc biệt là Hikaru và Louis, ánh mắt kia… Hoàn toàn không giống loại ánh mắt mà một anh trai bình thường nên nhìn em trai! Không tin, em nhớ lại một chút, ánh mắt mà nhóm Tsubaki, Azusa, Natsume nhìn em có phải hoàn toàn không giống họ?”

Ánh mắt kia, giống như là đang nhìn người yêu một cách nóng bỏng đến cường nhiệt hơn… Phil tự thừa nhận, hắn sẽ không nhìn lầm điều này, vì người yêu trước, cũng đã từng nhìn hắn bằng ánh mắt này.

- “Lại nói tiếp, anh nhìn các em khi ăn cơm, bốn người họ vẫn luôn vây quanh em, tuy những người khác cũng có chú ý đến em, lâu lâu cũng gắp đồ ăn cho em, nhưng bốn người kia lại hoàn toàn vây quanh em, hoàn toàn lấy em làm trọng tâm”.

Luôn đợi Iori đã ăn no, thì họ mới có thể nghiêm túc ăn cơm.

- “Còn nữa, mấy hôm trước, khi em được nghỉ cũng vậy, hôm đó anh đã giúp Hikaru tìm ra nơi thu thập tài liệu, kết quả, sau khi biết em được nghỉ, cậu ta liền từ bỏ, nguyện ý chờ đến hai tháng sau. Về Masaomi, hôm đó anh ta rõ ràng phải đi làm, nhưng lại nói với em là trống lịch, ở nhà chơi với em. Ukyo, anh ta vốn là phải đi công tác đi, nhưng cũng vì em mà nhờ đồng nghiệp đi thay, còn mình thì ở nhà. Còn Louis… Anh nghe nói, cậu ta vốn lad có hẹn với khách hàng, nhưng ngày đó lại hủy bỏ, đóng cửa luôn viện thẩm mỹ vừa mở đi về nhà…”

Sau việc đó, Phil cảm thấy không đúng, liền phân phó người chú ý bốn người này.

Ánh mắt Iori mơ hồ, mấy hôm trước đúng là có việc này, lúc ấy cậu còn nghĩ, thật trùng hợp, vào thứ năm, vậy mà cả bốn người đều không cần đi làm, sau đó cậu còn vui vẻ chơi cùng họ cả ngày. Giờ nghĩ lại, lúc đó đầu óc cậu chắc chắn là bị cửa kẹp lại rồi, nếu không, làm sao lại tin tưởng bốn người họ đều được nghỉ phép!

Phil còn định nói tiếp, đã bị người khác cắt ngang.

Một nữ sinh không biết từ đâu chạy ra, lỗ mãng nhìn Phil khom lưng, đỏ mặt nói: “A, xin chào. Lần trước, thật sự rất cảm ơn anh!”

Phil nhíu mày không vui, nhìn chằm chằm cô một chút, mới nhớ ra thân phận người này. Vì thế mày càng nhăn chặt, lãnh đạm nói: “Xin lỗi, tôi không quen biết cô.”

Nụ cười của nữ sinh cứng lại, nhưng ngay sau đó lại cười trở lại, ôn nhu nói: “Không sao, chúng ta một lần nữa gặp lại liền tốt. Chào anh, tôi là Asahina Ema, lần trước giày cao gót của tôi đột nhiên gãy, thiếu chút nữa ngã, khi đó anh đã cứu tôi. Tuy anh không nhớ rõ, nhưng tôi sẽ vẫn luôn ghi tạc trong lòng!”

Phil chỉ cảm thấy người này thật phiền, hôm nay hắn tìm Iori, chuyện thứ ba là có quan hệ với nữ nhân trước mặt này. Theo tài liệu hắn nắm bắt, nữ nhân này có tâm đủ tàn nhẫn, đủ điên cuồng, luôn có địch ý với Iori, lưu tại bên cạnh Iori tuyệt đối là một tai họa. Chỉ là không nghĩ tới, hắn còn chưa nói với Iori, người này lại đột nhiên tự mình chạy tới.

…*…

Lần trước, hắn ra ngoài tham quan khách sạn mới mà chính mình vừa mở, lại ở trước cửa tiệm, bị nữ sinh này đυ.ng vào, nữ sinh này còn nhân cơ hội té vào lòng ngực hắn. Tuy người này vẫn luôn nói là vì gót giày của cô bị gãy chặt đứt, mà trên mặt đất cũng xác thật có một khối đoạn rớt giày căn, nhưng không thể không nói nữ sinh rốt cuộc đúng là có chút xuẩn. Chỉ cần nhìn kỹ, ai cũng có thể nhận ra, phần bị nói là gãy này quá phẳng, nhìn liền biết là bị cắt. Còn nữa, nữ sinh này lại lộ ra ánh mắt như vậy, là người có đầu óc, đều có thể nhìn ra.

Loại phương thức tiếp cận như vậy, bao nhiêu nữ nhân, thậm chí là nam nhân muốn bò giường hắn, hắn đã gặp qua không ít! Vì vậy, lúc ấy hắn vốn là không muốn để ý tới, nhưng trợ lý lại nhỏ giọng nói với hắn, người này là “Em gái” của Iori, hắn mới nhẫn nại hạ giọng tìm hiểu đối phương nói mấy câu.

Kết quả, phí gần nửa giờ, nữ sinh này cũng chỉ cố ý vô tình lộ ra chuyện là cô bị “Anh trai kế mắc bệnh tâm thần khi dễ hãm hại, thậm chí hiện tại còn hoàn toàn đuổi cô ra khỏi nhà tự sinh tự diệt”.

Ha… Rốt cuộc là ai khi dễ ai?! Nghĩ đến tài liệu hắn đã điều tra, ánh mắt của Phil lạnh nhạt đi rất nhiều. Người của hắn, cho dù quan hệ tình cảm anh em lãnh đạm, cũng không chấp nhận được việc bị người khác tùy tiện khi dễ! Huống chi, thông qua một đoạn thời gian này, quan hệ giữa hắn và Iori đã thân hơn rất nhi thông qua này đoạn trong lúc cố ý vì này, hắn cùng Iori quan hệ đã thân mật rất nhiều!

Tính cách Phil có chút đạm mạc, nhưng lại là cực kỳ bênh vực người nhà mình! Đối với loại ở trong nhà không ngừng châm ngòi Iori, cố ý vô tình hại Iori, bên ngoài thì lại không ngừng bán ra tin tức Iori mắc bệnh tâm thần, hơn nữa còn luôn tỏ ra chính mình là “Cô gái luôn kiên cường, dù bị anh trai kế mắc bệnh hãm hãi”, tận đáy lòng Phil cảm thấy ghê tởm.

Không màng nét mặt Phil mang vẻ phiền chán rõ ràng, dù Asahina Ema đã nhìn ra, nhưng da mặt cô dày, hoàn toàn không để bụng ánh mắt người khác, vẫn tiếp tục kể rõ chính mình rất biết ơn Phil. Chẳng qua, nói một hồi lâu, Phil lại hoàn toàn không để ý tới cô, mà một người khác ngồi cùng, và thêm một ít người phục vụ lại là vẻ mặt xem kịch vui mà nhìn cô.

Asahina Ema cắn răng, cô mới không phải người dễ dàng bị bỏ qua như vậy! Cô chính là nữ xuyên, đã đọc qua rất nhiều tiểu thuyết đồng nhâ xuyên không và tổng tài văn, đối với lãnh khốc tổng tài gì đó, cô không cần nghĩ vẫn có thể liệt ra mười phương pháp ôm lấy tổng tài!

Đầu tiên chính là cảnh lãng mạn vĩnh hằng anh hùng cứu mỹ nhân, thiếu nữ xinh đẹp nhu nhược không nơi nương tựa sà vào lòng tổng tài, mà tổng tài ngoài ý muốn biết được vị thiếu nữ này vậy mà phải trải qua bi thảm như vậy, do đó cảm thấy thương tiếc…

Bất quá điều khiến Asahina Ema nghiến răng nghiến lợi chính là, vị tổng tài này thế nhưng một chút cũng không dao động! Không thể như vậy được, thiếu nữ “Tâm địa đơn thuần thiện lương chân thành”, phải tốt chứ! Nhưng tại sao không được! Asahina Ema cắn răng, chẳng lẽ vị tổng tài này thích loại hình giống “Mèo hoang nhỏ”?

Asahina Ema khẽ cắn môi, đang nghĩ xem có nên thử hay không, lại thấy người không rõ mặt đang ngồi trước mặt tổng tài đứng lên, lạnh lùng nói: “Em nghĩ em nên về rồi, biểu ca, gặp sau”.

______

[Kỳ Thanh]: Cảm ơn đã ủng hộ

Tầm 2 - 3 chương nữa là hoàn rồi, nhưng mà tui cảm thấy lười quá.