Chương 31: Sinh nhật của anh ước nguyện cho cô.

Vệ Lai nhìn chữ “Được” anh trả lời, đặt điện thoại xuống, lơ đãng thắt dây an toàn, “cạch” một tiếng, dây an toàn đóng lại, cô vô thức giữ chặt dây an toàn một lúc.

Khi hoàn hồn lại, cô vội vàng buông tay, lấy ly nước trên giá đựng cốc xuống, mở nắp, uống nửa cốc nước ấm, lấy lại bình tĩnh rồi mới khởi động xe.

Cửa hàng thứ mười sáu không kịp khai trương vào Tết Dương lịch.

Đến công ty, cô và mẹ thảo luận về thời gian khai trương, lùi lại cùng ngày với cửa hàng bên Giang Ngạn Vân Thần, hai cửa hàng sẽ tổ chức khuyến mại cùng lúc.

“Mẹ, mẹ chọn ngày khai trương đi ạ.”

“Mẹ vẫn chưa kịp nói với con”,Trình Mẫn Chi nói đến thời gian khai trương, “Sáng nay Tiểu Hằng gọi điện cho mẹ, mẹ nói cậu ấy đã tìm một thầy bói giúp chúng ta xem ngày nào khai trương cửa hàng thứ mười bảy, ngày 18 tháng 1 là ngày tốt. Mẹ lại xem thử hoàng lịch, hôm đó quả thực tốt ngày, thích hợp khai trương.”

Vệ Lai: “Viên Hằng Nhuệ anh ta…”

Không nói nên lời.

Lúc nào anh ta cũng thích bói toán, trước đây thì xem bao giờ cô và Chương Nham Tân chia tay, còn bói xem sau này chồng cô là ai, anh ta suýt nữa thì hỏi luôn thầy bói đó là chồng tương lai của cô có phải họ Viên không.

Chỉ là 18 tháng 1 ngày đó, nên nói thích hợp hay là không thích hợp đây?

Một ngày trong ghi chú mới bị cô xóa cách đây không lâu.

Trình Mẫn Chi nói với con gái: “Vậy quyết định ngày đó đi”.

Vệ Lai không phản đối ngày khai trương, chỉ là tình cờ, không phải cô cố ý.

Ngày khai trương cứ như vậy mà quyết định.

Trình Mẫn Chi bảo thư ký sắp xếp, nhất thiết phải xác định tốt cường độ hoạt động của từng sản phẩm, trước khai trương một tuần sẽ đề xuất quảng cáo trên mọi nền tảng trong Giang Thành.

Ngoài ra, Trình Mẫn Chi cũng cho quảng cáo bằng cách phát tờ rơi.tuyên truyền bằng bản giấy cũng được làm.

“Lai Lai, hôm đàm phán con tìm luật sư đi.”

Các vấn đề liên quan đến chuyển nhượng cổ phần và chia cổ tức sau này phải được ghi vào thỏa thuận hợp tác.

Vệ Lai hoàn hồn: “Để bố con đi cùng con.”

Trình Mẫn Chi chậm rãi gật đầu: “Cũng được.” Công bằng mà nói, Vệ Hoa Thiên còn quan tâm đến chuyện của con gái hơn chính bản thân mình.

Và bà cũng cố gắng thử mở lòng mình ra một chút.

Do tiến độ của cửa hàng thứ mười sáu bị chậm trễ, kế hoạch mở các cửa hàng mới khác trong năm nay phải tạm dừng, Vệ Lai dự định đợi sau khi Hạ Vạn Trình đầu tư mới đưa vào lịch trình.

Gần đây hơi mệt mỏi, cần thiết có một kỳ nghỉ dài.

“Mẹ, con nghỉ ngơi một thời gian.”

Nửa năm này xảy ra quá nhiều chuyện, Trình Mẫn Chi thương xót con gái: “Ra ngoài thư giãn đi, chơi thêm mấy ngày, cuối tháng Hạ Vạn Trình qua mẹ đi bàn chuyện.”

Vệ Lai cười: “Không cần lâu như vậy, con ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày là được.”

Không có hứng thú với việc ra ngoài đi du lịch, chỉ muốn làm ổ trong căn hộ nhỏ của mình tắm nắng và đọc sách.

Cô giao hết công việc mình đang làm cho mẹ, buổi chiều bắt đầu chế độ nghỉ phép.

Kỳ nghỉ dài ngày lần trước mua mấy quyển sách về đọc vẫn chưa xong, về nhà tiếp tục đọc tiếp.

Mặc dù nói là nghỉ ngơi, nhưng buổi tối trước khi đi ngủ vẫn dành thời gian ra xem tin nhắn công việc trong các nhóm, có lúc tiện tay xử lý một chút.

Có quản lý cửa hàng không biết cô đang nghỉ phép, vẫn gửi báo cáo công việc cho cô như thường.

Vệ Lai xử lý công việc xong, lại hẹn thời gian với bố.

Vệ Hoa Thiên nghe cô nói muốn chuyển nhượng cổ phần.

【Mẹ con đồng ý sao?】

【Đồng ý ạ. Mẹ con đã gặp qua Hạ Vạn Trình, nói chuyện khá hợp nhau. Hợp tác với Hạ Vạn Trình, siêu thị mới có thể lọt top 30 toàn quốc.】

Vệ Hoa Thiên cũng không nói gì nữa:【Được, hôm đó bố đi cùng con.】

Chúc ngủ ngon, Vệ Lai tắt điện thoại đi ngủ.

Những ngày sau đó cô làm việc nghỉ ngơi đúng giờ, buổi sáng 7 giờ thức dậy, ăn sáng đơn giản, pha một cốc cà phê ngồi ngoài ban công đọc sách, buổi trưa làm cho mình một bàn đồ ăn phong phú, nấu những món thường ngày theo nhiều cách khác nhau.

Sau giờ nghỉ trưa đi dạo qua các cửa hàng văn hóa sáng tạo, tiện đường ghé vào khu ẩm thực giải quyết bữa tối.

Buổi tối đi ngủ trước 10 giờ.

Trước đây lúc tăng ca quá mệt cô cũng điều chỉnh bản thân như này.

Hôm đó, sau khi ngủ trưa dậy, nghe thấy tiếng gầm rú của chiếc xe thể thao ở dưới đường tầng dưới, trước đây đều liên tưởng đến tiếng gầm rú của xe thể thao có liên quan đến Viên Hằng Nhuệ.

Từ ngày anh ta hồi tâm, không động đến xe thể thao nữa.

Nhắc tào tháo là tào tháo đến.

Đúng là không hợp phép thường, cô vừa nói anh ta hồi tâm không chơi xe nữa thì giây sau liền bị vả mặt.

“Anh đang ở dưới nhà em. Em xuống đây đi.”

Đã lâu Viên Hằng Nhuệ không lái xe thể thao, tay hơi bỡ ngỡ, bố tặng cho anh ta một chiếc xe thể thao màu đỏ, hôm nay là lần đầu tiên lái ra ngoài.

Nhưng tuyệt đối không phải để tìm phấn khích.

Vệ Lai: “Có chuyện gì thì nói qua điện thoại”.

Viên Hằng Nhuệ dựa vào xe, ngẩng đầu nhìn lên tầng 6, “Đưa em ra ngoài hóng gió”.

Nhìn nửa ngày cô cũng không xuất hiện bên cửa sổ.

“Hôm nay em cứ xem anh là bạn em. Em quen anh cũng chẳng phải ngày một ngày hai, con người anh thế nào không cần phải nói nữa, nói hôm nay không theo đuổi em tuyệt đối không theo đuổi”.

Về nhân phẩm, Vệ Lai vẫn tin anh ta.

Hôm nay là 28 tháng 12, là đám cưới của Chương Nham Tân và Mặc Địch.

Cô cảm ơn anh ta vì đã đến an ủi cô: “Hóng gió thì không vần, tôi ở nhà không đến công ty không phải vì Chương Nham Tân, Lư Tùng làm khó gần một tháng mọi chuyện đã được giải quyết, đột nhiên tôi thấy hơi mệt”.

Cô vừa mới thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài đi mua sắm.

“Như này đi, tôi mời anh uống trà chiều.”

Viên Hằng Nhuệ được sủng ái mà lo sợ, thích cô ba năm, trước giờ chưa bao giờ có đối đãi này.

Chỉ là vui mừng không đến hai giây, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo: “Không phải em muốn gặp mặt chính thức từ chối anh đấy chứ?”.

Bị chính mình dọa sợ, “Vệ Lai, em cứ đơn thuần mời anh uống cà phê đi, em đừng nói gì cả, trong lòng anh có tính toán, biết em không nhìn trúng anh, chúng ta không có khả năng”.

Giọng nói anh ta hèn mọn, thành khẩn lại mang thêm chút mong đợi.

Mong đợi cô có thể can tâm tình nguyện mời anh ta uống cà phê.

Vệ Lai: “Nên từ chối tôi đã từ chối từ lâu, cũng không có sức giảng đạo lý, giảng đạo lý đã không mời anh uống cà phê.”

Mặt mày Viên Hằng Nhuệ lập tức tươi rói, cười xin lỗi: “Là anh lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đi quán cà phê lần trước chúng ta đi được không?”

Lần đó vốn dĩ là muốn đi xem mắt với cô, kết quả cô lại lái chiếc Cullinan đến, tâm trạng anh ta vô cùng chán nản, không nếm thử cà phê hẳn hoi, uống ừng ực như uống nước lọc sau đó đi đánh Chương Nham Tân.

Sau đó anh ta rất nuối tiếc, nuối tiếc vì không ở trong quán cà phê với cô thêm mấy phút.

Vệ Lai: “Được, anh đặt đi.”

Cô không ngồi xe thể thao của anh ta, tự lái xe của mình.

Vẫn chọn chỗ ngồi lần trước, khi đó Viên Hằng Nhuệ quay đầu một cái liền có thể nhìn thấy chỗ đậu xe của chiếc Cullinan, hôm nay quay mặt ra cửa sổ thấy đó là xe của Vệ Lai.

Trong mấy tháng ngắn ngủi, cô và Chu Túc Tấn công khai phô trương, lái Cullinan đi khắp đầu đường ngõ phố, Chu Túc Tấn mua nhà ở Giang Thành, hai người còn gặp người nhà, kết quả sau khi từ Bắc Kinh về liền lặng lẽ chia tay.

Đến người mong chờ bọn họ chia tay như anh ta còn cảm thấy tiếc nuối cho hai người.

Vệ Lai khóa xe, đi vào quán cà phê.

Hôm nay mời anh ta uống cà phê là để cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta trong thời gian này, cũng hy vọng anh ta có thể buông bỏ chấp niệm với cô.

Cô dùng cà phê thay rượu, “Hy vọng ước mơ trở thành top 3 người giàu nhất Giang Thành của anh sớm thành hiện thực.”

Giọng Viên Hằng Nhuệ hơi khàn: “Cảm ơn.”

Vì câu này của cô, dù thế nào anh ta cũng phải vào được top 3.

Vệ Lai uống mấy ngụm cà phê mới hỏi: “Ngày khai trương siêu thị thật sự là anh đi xem à?”

Viên Hằng Nhuệ vô cùng vui mừng vì bọn họ đã tiếp nhận ý kiến ngày đó, anh ta từng ghen tị khi cô mua đồng hồ cho Chương Nham Tân, ngưỡng mộ cô vì Chu Túc Tấn mà mở siêu thị, bây giờ ngày khai trương siêu thị là do anh ta chọn, thỏa mãn rồi.

“Đương nhiên rồi, anh còn đặc biệt chọn ngày tốt để đi xem đó.”

Vệ Lai: “Vậy anh có biết hôm đó là sinh nhật Chu Túc Tấn hay không?”

“... Anh!”

Viên Hằng Nhuệ hận không thể tự đấm mình hai phát.



Chu Túc Tấn hỏi: “Bàn xong chuyện hợp tác với Hạ Vạn Trình rồi chứ?”

“Ừ, hôm kia hoàn tất xong các thủ tục rồi.”

Chu Túc Tấn cầm ly rượu lên chậm rãi nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Quan hệ tài nguyên miễn phí em không dùng, nhất quyết phải bán đi 30% cổ phần.”

Vệ Lai nghe ra tâm trạng trong lời anh nói, hôm đó anh khen cô không tệ, nỡ bỏ tiền ra giải quyết mọi chuyện, ít nhiều cũng có ý oán trách trong đó.

“Sếp Chu, sớm muộn gì anh cũng phải xem mắt kết hôn, trong mắt người ngoài tôi là bạn gái cũ của anh, tiếp tục dùng tài nguyên quan hệ của anh không thích hợp.”

Nhắc đến xem mắt, kết hôn Chu Túc Tấn nói: “Mẹ tôi lấy cớ ở London một thời gian dài, người giới thiệu không hẹn được mẹ tôi cứ cách dăm ba bữa lại đến chỗ ông bà nội, bọn họ lớn tuổi rồi, không chịu được các cuộc tấn công bằng ân tình.”

Anh không nói tiếp nhưng Vệ Lai hiểu ý, không bao lâu nữa anh lại bị bắt đi xem mắt.

Chu Túc Tấn dừng một lúc rồi nói: “Không nên chấm dứt hợp đồng với em hôm sinh nhật em, là tôi suy nghĩ không thỏa đáng. Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi hỏi lại một lần nữa.”

Trái tim của Vệ Lai đột nhiên nhảy vọt lên tận cổ họng.

Chu Túc Tấn nói với bên kia điện thoại: “Có suy nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi không?”

Anh lại nói thêm: “Không phải kết hôn hợp đồng, cứ tiếp tục như vậy, ở chung như trước đây chúng ta ở cùng nhau. Bây giờ không cần phải trả lời ngay, ngày mai tôi đến Giang Thành thăm em”.