Chương 75: (Ngoại truyện 7): Chăm bé con (3)

Dì làm rất nhiều đồ ăn đêm, Vệ Lai chỉ ăn một nửa, chỗ còn lại bảo Chu Túc Tấn giải quyết nốt giúp cô.

“Chồng ơi.” Cô đẩy đĩa đến trước mặt anh.

Chu Túc Tấn đưa cốc nước cho cô, cầm lấy đũa ăn mì hầm.

“Mai mẹ em đến đây.” Vệ Lai tí nữa quên mất chuyện này, ở nhà nghỉ thai sản mấy tháng, trí nhớ không còn như trước nữa.

“Mai mấy giờ mẹ đến?”

“Tàu cao tốc chuyến sớm nhất, khoảng 12 giờ đến ga.”

Chu Túc Tấn: “Anh đi đón mẹ.”

“Không cần đón, bác Hạ sắp xếp xe rồi.” Vệ Lai bảo anh ngày mai cứ làm việc của mình.

Chu Túc Tấn chậm rãi ăn mì, “Không có việc gì phải làm hết, trước tết không cần đến công ty nữa.” Ở nhà cùng cô và Thần Thần.

...

Trưa hôm sau mẹ vừa đến biệt thự không lâu thì bố gọi điện thoại đến.

Vệ Hoa Thiên khó khăn lắm mới xếp hàng đợi được một chiếc taxi, nói với con gái nếu như không tắc đường, khoảng một tiếng nữa sẽ đến biệt thự.

Năm nay con gái không về Giang Thành đón tết, ông đến thăm con gái và Thần Thần.

Mẹ làm chè thang viên, tiện ông mang theo cùng luôn.

“Bố ơi sao bố không gọi điện trước cho con, con đi đón bố cũng không phiền phức gì mà.”

“Trời lạnh, bố bắt xe tiện hơn.”

Vệ Lai dừng lại, “Bố ơi, hôm nay mẹ con cũng đến đây thăm Thần Thần, vừa mới đến nhà xong.”

Lần trước Vệ Hoa Thiên gặp vợ cũ là ở tiệc tròn đầy tháng của cháu gái, hôm con gái sinh hai người đều ở đó, gặp nhau nhiều lần, cũng dần dần mở lòng.

“Con nói chuyện cùng mẹ con trước đi, về nhà chúng ta lại nói chuyện sau.”

Trình Mẫn Chi đang tập thể dục em bé cho Thần Thần, Thần Thần rất thích thú, thỉnh thoảng lại nhoẻn miệng cười.

Đợi con gái cúp máy, Trình Mẫn Chi hỏi: “Bố con đến rồi à?”

“Vâng, chắc là đi muộn hơn mẹ một chuyến xe.”

Trình Mẫn Chi quay đầu nhìn con gái, bảo con gái không cần lo lắng: “Sau này Thần Thần lớn rồi, mẹ và bố con chắc chắn sẽ thường xuyên gặp nhau, quen rồi không sao hết.”

...

Nửa tiếng sau bố mới đến.

Vệ Hoa Thiên mang theo một hành lý lớn, bên trong đều là đồ mang cho con gái và cháu ngoại.

“Bố, bố mau uống nước nóng đi.”

“Bố không lạnh. Bên trong taxi ấm, bố còn cởϊ áσ khoác ra.”

Vệ Hoa Thiên lấy ra ba bao lì xì lớn: “Tiền mừng tuổi của nhà con.”

Vệ Lai cười: “Con và Chu Túc Tấn cũng có sao?” Lại hỏi, “Cái nào của Thần Thần vậy bố?”

“Đều như nhau cả.”

“Con còn tưởng sau này con không có tiền mừng tuổi nữa.”

“Không đâu.” Vệ Hoa Thiên uống mấy ngụm nước nóng, trên kính có phủ một tầng khói mỏng. Ông đặt cốc nước xuống, tháo kính tìm khăn lau kính ở trong hộp ra.

“Bố, để con lau giúp bố.” Lúc nhỏ cô thích làm việc này nhất.

Vệ Lai lau cẩn thận, “Bố ơi, bố có muốn ăn lẩu không? Tối nay con đi ăn cùng bố.”

Vệ Hoa Thiên nhấp ngụm nước nóng, im lặng một lát, ngẩng đầu nhìn con gái: “Tối nay ở nhà ăn đi, con vào bếp, bố và mẹ con thử tay nghề của con.”

Sau khi ông và vợ trước l y hôn, con gái vẫn luôn mong muốn một nhà ba người có thể ăn cơm cùng nhau, nhưng cho dù là ông hay Trình Mẫn Chi, bọn họ đều tránh chuyện ăn cơm cùng con cái.

...

Đếm lì xì xong, Vệ Lai mặc áo phao, Chu Túc Tấn nắm lấy tay cô đi ra sân sau.

Tuyết năm nay không lớn như trận tuyết lúc năm bọn họ vừa kết hôn, có điều đủ để lưu lại dấu chân.

Chu Túc Tấn hỏi: “Năm nay em muốn lưu lại mấy bước?”

Vệ Lai cười: “Sáu bước, em lưu lại giúp Thần Thần, năm sau để con bé tự mình lưu.”

Ở trong sân chơi hơn hai mươi phút, Thần Thần cũng đã thức giấc.

Vệ Lai làm một bàn đồ ăn, món mỗi người thích ăn sẽ làm hai món.

Chu Túc Tấn cụng ly với Vệ Lai, “Chúc Vệ Lai - Bách Đa sẽ sớm lên sàn.”

Vệ Lai cười: “Vậy xin mượn lời tốt đẹp của sếp Chu nhà chúng ta.”

Vệ Hoa Thiên nhìn Trình Mẫn Chi, cụng ly với bà: “Giữ gìn sức khỏe.”

Trình Mẫn Chi cầm cốc lên, cụng ly lại với ông: “Cảm ơn ông.”

Năm 19 tuổi năm đó chợt xa chợt gần, bây giờ chỉ còn lại hai câu nói đó.

Lúc ăn cơm không phải nói đến Thần Thần chính là nói đến Vệ Lai - Bách Đa, bầu không khí gượng gạo mà Vệ Lai lo lắng không xảy ra, cô trải qua một cái tết viên mãn nhất.



Lúc Thần Thần được năm tháng Vệ Lai quay lại công ty làm việc, thời tiết cũng dần ấm lên, cả nhà chuyển từ Bắc Kinh đến Giang Thành.

Anh đã quen với mọi động tác của con gái, sau khi mất kiên nhẫn cô bé sẽ bắt đầu mở miệng khóc, cũng không có nước mắt.

“Chồng ơi, anh phải nói nhiều lên.”

Nói cũng như không, Vệ Lai đột nhiên bật cười, có lẽ anh không biết nói gì với con gái, cứ lầm bầm một mình cả nửa ngày cũng không nói ra được.

“Hay là anh đàn piano cho Thần Thần nghe?”

Đã gần hai mươi năm rồi Chu Túc Tấn không chơi đàn, vì để dỗ con gái anh lại chơi lại.

“Bố.”

Thần Thần không biết nói piano, chỉ biết gọi bố mẹ đơn giản.

Thần Thần dựa vào lòng bố, đột nhiên không muốn nghe đàn, “Bố.” Cô bé cúi đầu tìm tay còn lại của Chu Túc Tấn.

Mỗi biểu cảm và động tác nhỏ xíu của con gái Chu Túc Tấn đều quan sát và nhớ lại.

“Bố bố bố.”

Mỗi lần đều gọi mấy tiếng liên tiếp, về cơ bản không phải đói thì là muốn uống nước.

Chu Túc Tấn hỏi con gái: “Có phải con muốn ăn cơm không?”

Thần Thần dùng sức thật mạnh trả lời anh: “Ư!”

Cũng gần đến giờ ăn dặm, vυ" nuôi đã chuẩn bị sẵn đồ ăn dặm.

Dì đi mở cửa, Lục An không mời mà đến, trong tay còn xách theo đồ chơi mua cho Thần Thần.

Chu Túc Tấn chỉ vào chiếc ghế trước bàn, bảo Lục An ngồi xuống, anh bắt đầu cho con gái ăn dặm.

“Sao lại đến Giang Thành rồi?”

Lục An nói: “Đi công tác.”

“Con gái nhà Triệu Nhất Hàm lớn hơn Thần Thần nhỉ?!”

“Ừ, lớn hơn một tháng rưỡi.” Chu Túc Tấn nhìn anh ta, lại nói, “Biết đi biết nói từ lâu rồi.”

Lục An gật đầu, “Rất tốt.”

Một lát sau, “Tôi cũng định tìm người thích hợp để kết hôn.”

Lục An muốn nói tiếp Chu Túc Tấn lại đột nhiên đứng dậy đi lấy khăn ấm lau mặt cho con gái. Anh ta nhìn vào ghế trẻ em, mắt Thần Thần gần như nhắm lại, đang dụi dụi tay, có lẽ là buồn ngủ muốn đi ngủ.

“Cậu dỗ Thần Thần ngủ đi, rảnh tôi lại đến.”

Đến dưới tầng hầm, Lục An dựa vào ghế suy nghĩ mấy phút, lấy điện thoại nhắn tin cho Trần Giai Thụy:【Hôm nào em rảnh? Tìm em ăn cơm.】

Gửi thất bại, một dấu chấm than màu đỏ*.

(Wechat khi mà bị đối phương xóa sẽ không biết, lúc gửi tin nhắn sẽ có dấu chấm than màu đỏ hiện lên)

Hóa ra mấy năm nay không phải cô không đăng vòng bạn bè mà là đã xóa anh ta.

Trên nhà, Chu Túc Tấn lau mặt cho con gái, lại lau bàn tay nhỏ xíu sạch sẽ, bế con gái dậy.

Thần Thần dựa vào lòng anh nhắm mắt ngủ ngon.