Chương 76: (Ngoại truyện 8): Chăm bé con (4)

Ngày thứ hai Vệ Lai đến Bắc Kinh công tác, vô cùng nhớ con gái.

Buổi tối tan làm, vừa ra khỏi thang máy không thể chờ được nữa, liền gọi video cho Chu Túc Tấn.

Chu Túc Tấn bế con gái ngồi trước máy tính nhận video, màn hình lớn, con gái có thể nhìn thấy rõ Vệ Lai.

“Mẹ.”

“Mẹ.”

Bàn tay nhỏ xíu của Thần Thần với về phía trước, muốn Vệ Lai bế.

Chu Túc Tấn nói với con gái: “Mẹ đang đi công tác.”

Thần Thần nhìn video, không có bất cứ khái niệm gì với công tác, vẫn không ngừng cố gắng thoát khỏi lòng anh, “Mẹ, mẹ.” Cô bé không biết nói câu gì khác, không ngừng gọi mẹ.

Chu Túc Tấn bế con gái lại trong lòng, tiếp tục gọi video có thể con gái sẽ khóc, chỉ đành ấn tắt.

Đưa con gái cho vυ" nuôi, anh gọi điện cho Vệ Lai, hỏi cô có mệt không.

Vệ Lai cười: “Bây giờ không mệt nữa.”

Nhìn thấy con gái, nghe được giọng nói của anh, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Vệ Lai cất điện thoại, vừa định khởi động xe, Lục An gọi điện thoại đến. Anh ta biết cô công tác ở bên này, hẹn cô đi ăn cơm.

Hai người hẹn gặp nhau ở nhà hàng S.Z., anh ta đến trước Vệ Lai.

“Hôm qua tôi đến thăm Thần Thần rồi, càng ngày càng đáng yêu, giống Chu Túc Tấn cũng giống cô.”

Vệ Lai bất ngờ, anh ta lại đến Giang Thành rồi.

Lục An cười: “Ánh mắt này của cô có ý gì đây?”

Vệ Lai cũng cười, rót nước ấm cho anh ta, “Có phải là anh không buông bỏ được chị tôi không?”

Lục An bình tĩnh giải thích: “Tôi đi công tác.”

“Trần Giai Thụy, bạn học của tôi, cô còn nhớ chứ?”

“Nhớ.”

Lục An im lặng một lát, “Cô ấy xóa tôi rồi, điều quan trọng là tôi không biết lý do vì sao và cô ấy xóa tôi lúc nào.”

“Hôm nay anh hẹn tôi ăn cơm, là muốn tôi phân tích giúp anh vì sao Trần Giai Thụy lại xóa anh?”

Lục An gật đầu.

Vệ Lai: “Anh đi hỏi chính chủ đi, suy đoán của những người khác chỉ là suy đoán, bao gồm cả tôi.”

...

Sáng ngày hôm sau, bận xong chuyện công việc, anh ta lái xe đến công ty của Trần Giai Thụy.

“Xin lỗi, người anh muốn tìm đã nghỉ việc từ lâu rồi.” Đã nghỉ việc mấy năm trước, khi đó cô ấy vẫn còn chưa đến công ty.

Quay lại xe, anh tìm số điện thoại của cô ấn gọi.

Không bị cho vào danh sách đen, bên kia nghe máy.

“Xin chào, cho hỏi ai vậy?”

Lục An bình tĩnh: “Là tôi, Lục An.”

Trần Giai Thụy giật mình, cầm điện thoại đến trước mặt, đuôi số quen thuộc.

Cô ấy bỏ tư liệu dự án trong tay xuống, “Xin lỗi, bận đến hồ đồ rồi. Tìm tôi có chuyện gì sao?

Lục An: “Không có chuyện gì gấp hết, tìm em tụ tập.” Hỏi cô hôm nào rảnh.

Không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với anh nữa, Trần Giai Thụy từ chối: “Công ty vừa mới sắp xếp cho tôi một dự án, hôm nào cũng phải tăng ca, đợi sau này có thời gian tôi mời anh.”

“Bạn cũ, mạo muội hỏi em một câu, sao lại xóa tôi rồi?”

Trần Giai Thụy mất mấy giây để sắp xếp từ ngữ: “Người liên hệ đã thêm đầy, không thêm được nữa nên xóa đi một số người không còn liên lạc.”

“Là do khi đó có chuyện tôi xử lý không tốt hay là còn nguyên nhân nào khác? Bây giờ tôi đang ở dưới công ty cũ của em, bọn họ nói em nghỉ việc từ lâu rồi.”

“Nhảy việc không phải rất bình thường sao, ai có thể cả đời chỉ ở một công ty chứ.”

Trong lòng Lục An biết rõ sau khi cuộc gọi này kết thúc, có lẽ cô sẽ không nhận điện thoại của anh nữa. Anh nắm lấy cơ hội hiếm có này, nói ra những gì suy nghĩ.

“Anh xếp hàng ở chỗ em, nếu như ngày nào đó em có ý định kết hôn rồi, có thể cân nhắc đến anh.”

Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng đối phương cũng trả lời.

Trần Giai Thụy: “Với bối cảnh của nhà anh, còn có giá trị tài sản ròng của riêng anh chính là lựa chọn đầu tiên để kết hôn. Trước đây lúc tôi không có nhiều tiền, chắc chắn sẽ tìm người như anh để kết hôn, bây giờ suy nghĩ không còn như vậy nữa, sẽ không vì tiền mà tạm bợ nữa.”

...

Sáng thứ bảy, chưa đến 7 giờ Thần Thần đã dậy.

Cô bé có rất nhiều yếm, chỉ cần Vệ Lai thấy đẹp liền mua. Chu Túc Tấn lấy ra bốn năm bộ quần áo để cô bé tự mình chọn, Thần Thần không hiểu đẹp hay không đẹp, tay chỉ bừa một bộ.

“Bên ngoài tuyết rơi rồi, bố đưa con đi ngắm tuyết nhé.”

Thần Thần nghe không hiểu tuyết là gì, nhưng vẫn rất phối hợp gật gật đầu.

Con gái không thích đi tất nhất, mỗi lần đi tất cho con gái Chu Túc Tấn đều phải đấu trí một trận.

Tiếp sau đó trong phòng tràn ngập tiếng cười, mãi đến khi Thần Thần mệt rồi bị Chu Túc Tấn ôm trong lòng.

“Con còn muốn ngắm tuyết nữa không?”

Thần Thần nghe không hiểu đây là lời đ e d ọ a, “Hư.”

“Bố.” Cô bé dụi cằm vào ngực anh, đôi mắt to tròn như quả nho chớp chớp, “Mẹ.”

Chu Túc Tấn hiểu được ngôn ngữ trẻ con của con gái, “Ngày mai mẹ sẽ về.”

...

Chu Túc Tấn chỉ vào trên bụi cây, nói với con gái đó là tuyết.

Chu Túc Tấn ngồi xổm xuống, để con gái lưu lại dấu chân trên tuyết chỗ chưa bị dọn sạch.

Thần Thần thấy một bạn nhỏ nằm sấp trên tuyết trên bãi cỏ, cô bé không phân biệt được đó là ngã, cũng học theo, không lưu lại dấu chân, “bịch” một tiếng, cả người cô bé nằm sấp trong tuyết.

Chu Túc Tấn phản ứng kịp thời giữ con gái lại nhưng đã muộn, khăn quàng trên mặt con gái toàn là tuyết, cô bé cười khanh khách không ngừng.

Muốn để cô bé thành thật lưu lại dấu chân nhưng không được, chỉ cần anh buông tay ra, Thần Thần không muốn ngồi chính là muốn nằm sấp xuống.

Chu Túc Tấn chỉ cho con gái chơi trên tuyết một lúc, bế con gái lên: “Bố đưa con đi siêu thị mua bánh mì nhé.”

Thần Thần lúc này mới không nghịch nữa, ngoan ngoãn nằm sấp trên vai bố.

Về đến nhà, cởi hết quần áo dày ở trên người chỉ mặc mỗi yếm, cuối cùng Thần Thần cũng được giải t h o á t, cô bé đặt mông ngồi xuống dưới thảm, dùng hết sức bình sinh cởi tất ra.

Trong nhà có máy sưởi, Chu Túc Tấn cũng mặc kệ cô bé.

“Bố!” Thần Thần không quên lấy bánh mì, cắn một miếng mới đuổi theo.

Chu Túc Tấn ngồi xuống, “Chậm thôi, không vội, bố đợi con.”

Thần Thần dựa vào lòng bố, “Bố.”

Chu Túc Tấn cụp mắt: “Con làm gì?”

Thần Thần dùng sức đặt một chân lên bàn, anh lập tức hiểu ra, cô bé muốn ngồi ở trên bàn.

Chu Túc Tấn để con gái ngồi cẩn thận lên bàn, vòng tay ôm lấy con gái, tay còn lại trả lời mail.

Vừa mới gõ được một hàng, đột nhiên khung trả lời mail mất kiểm soát, một loạt dãy số 6666666666 gõ ra. Nhìn lại, ngón chân của Thần Thần dẫm lên bàn phím số.

Anh vội bế con gái vào trong lòng, Thần Thần ưỡn người như con cá chép, suýt nữa anh không bế được.

“Làm chuyện xấu rồi, con có biết không?”

Thần Thần khúc khích cười, đưa miếng bánh mì cắn được một nửa đến bên miệng anh.

“Bố không ăn.” Chu Túc Tấn hôn lên trán con gái, ôm con gái trong lòng, tiếp tục trả lời email, thỉnh thoảng lại phải phòng con gái quay người ấn vào bàn phím.