Chương 4

Cho dù anh ấy chỉ đang diễn, chỉ là giả, nhưng tôi vẫn bị cảm động đến mức muốn khóc.

Đây chính là sự đối xử mà tôi không bao giờ có được từ bố, mẹ hay là Trần Diên.

Từ trước đến nay tôi chính là người có thể bị bỏ rơi bất kỳ lúc nào.

4.

Khi đưa tôi về nhà, Hạ Khiêm nói rằng sau này sẽ nhớ tôi không ăn được hành, tôi ngây người, vội vàng nói là do tôi không nhắc trước, không trách anh ấy, sẽ không đánh giá kém.

Anh ấy cười không nói gì.

Vừa tạm biệt Hạ Khiêm một lúc tôi liền nhận được điện thoại của Trần Diên, anh ta nói có thể gặp nhau không, muốn nói chuyện với tôi, tôi từ chối thẳng, rồi kéo số mới của anh ta vào danh sách đen.

Tôi quen Trần Diên vào năm nhất đại học, khi đó anh ta được bố tôi đưa về nhà, ăn mặc chỉnh chu, hình như vừa kết thúc thi đấu. Tôi đẩy cửa chung cư của bố tôi liền nhìn thấy anh ta đeo kính ngồi ở sô pha lật xem tài liệu.

Nghe thấy tiếng động, quay mặt sang nhìn tôi, sau đó trong mắt đều là ý cười, “Tiếu Tiếu?”

“Anh biết tôi sao? Mà không đúng, anh là ai?”

“Anh là sinh viên của thầy Tống, từng nghe thầy Tống nhắc đến em.”

Không thể phủ nhận, Trần Diên cực kỳ đẹp trai, tôi chỉ nhìn thẳng vào anh ta thôi liền cảm thấy tim đập nhanh dữ dội.

Về sau, qua sự giới thiệu của bố tôi, chũng tôi kết bạn weixin, anh ta nói sau này đi học có vấn đề gì đều có thể hỏi anh ta.

So với tâm tư thiếu nữ và sự căng thẳng mất tự nhiên của tôi, Trần Diên rõ ràng thản nhiên hơn nhiều, nhưng cho dù là vậy, mỗi hành động của anh ta vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.

Khoảng thời gian đó, chúng tôi cực kỳ mập mờ, sự quan tâm của anh ấy đối với tôi rõ ràng đã vượt quá quan hệ bạn bè, nhưng tôi rất vui.

Giáng sinh năm nhất đó, tôi tỏ tình với Trần Diên, khi đó tôi không hề biết, anh ta có người trong lòng, cũng không biết mục đích anh ta tiếp cận mình, mà cứ như vậy liều lĩnh tỏ tình.

Thời gian chờ câu trả lời rõ ràng chỉ có vài phút, nhưng tôi lại cảm thấy cực kỳ lâu, Trần Diên trả lời:

“Xuống đây, anh đang ở dưới lầu nhà em.”

Khi nhìn thấy tin nhắn, tôi kích động đến mức lộn từ trên giường xuống rồi chạy ra ngoài, xuống đến dưới mới nhận ra bản thân không những không trang điểm, mà còn đang mặc đồ ngủ.

Trong tay Trần Diên còn đang cầm một miếng bánh kem, bánh vị việt quất, tôi hỏi anh ta sao lại ở đây, anh ta đưa bánh kem cho tôi, mỉm cười, “Em đoán xem.”

Buồn cười tôi lúc đó còn thực sự cho rằng anh ta đặc biệt mua bánh kem cho mình, bởi vì trước đó tôi có đăng một status muốn ăn bánh kem lên vòng bạn bè.

Mặc dù anh ta mua bánh vị việt quất, còn tôi lại thích vị xoài.

Khuôn mặt Trần Diên dưới ánh đèn lờ mờ cực kỳ đẹp trai, tôi cầm bánh kem cảm thấy hai má nóng bừng, nhưng vẫn tỏ tình thêm một lần nữa, hỏi anh ta: “Trần Diên, anh thích em không?”

Hồi ức đột nhiên dừng lại, bây giờ nghĩ lại mới thấy rõ ràng đến mức đáng sợ, khi đó anh ta không hề nói có thích tôi hay không, chỉ nói một câu: “Tiếu Tiếu, chúng ta ở bên nhau đi.”

*

Vài ngày sau, tôi nói chuyện với Hạ Khiêm biết rằng gần đây anh ấy rất bận, thậm chí có lúc còn qua đêm ở phòng thực nghiệm, đang làm một đề án rất quan trọng.

Tôi ngẫm nghĩ, đây không phải cơ hội thì còn là gì, tôi phải đi thăm Hạ Khiêm, để mẹ tôi tin rằng chúng tôi thật sự đang yêu nhau.

Tôi không muốn đi gặp mấy anh trai do mẹ sắp xếp nữa đâu, tính đi tính lại, tôi đã đi gặp 5 người rồi, mặc dù mấy anh trai đó cũng khá đẹp trai, cũng đều ưu tú vừa có đức vừa có tài, nhưng… hoặc là quá mức xàm xí, hoặc là nghiêm túc quá, không thì lại trưởng thành quá.

Sau đó mẹ hỏi tôi, “Tiếu Tiếu, con so sánh họ với Trần Diên sao?”

Tôi không trả lời được, vì trong lòng tôi cũng biết, tôi sẽ vô thức so sánh họ với Trần Diên, cảm thấy người này không ưu tú bằng Trần Diên, người kia không đẹp trai bằng.

Cho đến nửa năm trước, mẹ lại gửi cho tôi một ID weixin, bà ấy nói: “Trong nửa năm mà không tìm được bạn trai thì đi xem mắt anh trai này, mẹ bảo đảm, không hề kém Trần Diên.”

Tôi không muốn gặp, sau này cũng không muốn gặp, cho nên tôt ném ID đó ra sau não, lên mạng thuê một anh bạn trai.