Chương 5

5.

Hạ Khiêm mặc dù rất bận, nhưng anh ấy không quên thân phận người bạn trai này, diễn xuất hết sức nhập tâm.

Không thể không thừa nhận, Hạ Khiêm rất ưu tú, rất giống với Trần Diên.

Có lẽ những người ưu tú đều giống nhau, những người đẹp trai cũng đẹp giống nhau.

Nhưng điểm khác biệt là, khí chất của Hạ Khiêm ôn hòa hơn, so sánh mà nói, Trần Diên mang đến cảm giác nặng nề hơn.

Tôi gọi điện cho mẹ, nói muốn đưa bữa trưa cho Hạ Khiêm, hỏi bà ấy muốn ăn gì, tôi mang cả một thể.

Tôi vừa xuống xe ở trước cổng trường, Hạ Khiêm liền chạy tới. Anh ấy mặc áo gió màu cà phê, tóc bị gió thổi hơi lộn xộn, vừa cười vừa nhận lấy đồ ở trong tay tôi.

Tôi có chút mất tự nhiên, trước đây khi ở bên Trần Diên, mỗi lần tôi đi tìm anh ta, anh ta đều sẽ gửi thẳng vị trí cho tôi, chứ sẽ không ra trước để đợi tôi như này.

“Anh không cần ra ngoài đón em đâu, em biết đường.” Nói thế nào thì mẹ tôi cũng là giảng viên ở đây, tôi đến đây nhiều lần rồi.

Một tay Hạ Khiêm cầm đồ, tay còn lại kéo tôi đi về phía phòng thực nghiệm, “Anh biết, nhưng gặp được bạn gái anh nóng lòng không đợi được.”

Giọng nói không lớn, nhưng lại đâm thẳng vào trái tim tôi, tôi trầm mặc giây lát, cười nói: “Hạ Khiêm, đợi sau khi kết thúc, em sẽ đề cử anh với bạn em.”

Diễn viên vừa đẹp trai vừa thông minh lại còn biết nói mấy lời tình cảm như anh ấy quả thật không nhiều.

“Em thấy anh diễn thế nào?”

“Cực kỳ tốt, cứ như là thật vậy.”

Hạ Khiêm kỹ càng chu đáo như thế này, phía bên mẹ tôi chắc chắn không cần phải lo.

Đưa xong đồ ăn cho mẹ, khi đang đi về phía phòng thực nghiệm của Hạ Khiêm, vừa đi đến cửa tôi liền nghe thấy một giọng nữ.

“Hạ Khiêm, cậu vì muốn chọc tức mình, nên mới ở bên cô ấy đúng không?”

Ký ức của tôi nhất thời bị kéo về tối ngày hôm đó, khi tôi và Trần Diên đang nắm tay nhau đi trên sân tập, trước mặt xuất hiện một cô gái, kéo tay áo Trần Diên khàn giọng nói:

“Trần Diên, anh ở bên cô ấy chỉ là muốn chọc tức em thôi đúng không? Anh căn bản không thích cô ấy đúng không?”

Lúc đó, tôi đứng bên cạnh cảm thấy rất bơ vơ, vì Trần Diên không chịu thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận, anh ta chỉ đẩy tay cô gái đó ra, không nói câu gì, rồi kéo tôi rời đi.

Sau đó tôi hỏi anh ta cô gái đó là ai, có phải bạn gái cũ không, anh ta nói không phải, sau khi đưa tôi về liền đi mất.

Khi đó tôi nghĩ, nếu anh ta giải thích với tôi, bất luận có nói gì tôi cũng đều sẽ tin, nhưng anh ta không hề.

Ngày hôm sau, weixin của tôi nhận được một lời mời kết bạn, là cô gái đó.

Lý trí nói với tôi rằng không nên chấp nhận, nhưng con tim tôi quá là muốn biết tất cả mọi chuyện liên quan đến Trần Diên và cô gái ấy.

Sau khi chấp nhận lời mời kết bạn, tin nhắn đầu tiên cô ta gửi đến:

“Trần Diên đã theo đuổi tôi 6 năm.”

Tôi không còn nhớ rõ tâm trạng của bản thân khi nhìn thấy tin nhắn đó, chỉ nhớ rằng tay tôi lúc đó cực kỳ lạnh, đến nay cũng chưa từng trả lời tin nhắn đó.

Dòng suy nghĩ dần quay trở lại, tôi lau nước mắt nơi khóe mắt, hít một hơi thật sâu.

Tiếng nói của Hạ Khiêm từ trong phòng thực nghiệm truyền ra ngoài rõ ràng từng chữ:

“Tôi muốn ở bên cô ấy, không liên quan đến ai cả.”