Chương 17: Cố Gia Hữu cầu xin

“ Từ giờ trở đi , tôi mong chúng ta mãi mãi cũng sẽ không gặp lại nhau nữa .“ Diêu Tử Khiêm nhẫn tâm

“ Cho nên dù em yêu hay kết hôn với người khác , anh cũng không quan tâm sao .“

Cố Ngữ Tâm nghẹn ngào hỏi , cô mong chờ câu trả lời của Tử Khiêm , cô không tin anh sẽ không quan tâm cô .

“ Giữa chúng ta không còn liên quan đến nhau nữa , nên việc cô yêu ai tôi không quan tâm .“

Tử Khiêm lạnh lùng nói ra sau đó rời đi bỏ Cố Ngữ Tâm một mình ở trong phòng , cô nhìn bóng dáng Tử Khiêm rời đi đến khuất dần , sau đó cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ .

Giữa cô và Tử Khiêm đã bỏ lỡ nhau 10 năm rồi , đến cuối cùng không thể bên nhau được sao .

Tử Khiêm nói rất đúng , giữa cô và anh có một rào cản rất lớn là cái chết của An Tâm .

Nhưng mà … nhưng mà cô rất yêu anh . Rất yêu , yêu đến khắc vào xương vào thịt , yêu đến khi trái tim vỡ thành hai nữa vẫn không thể khống chế được tình cảm này .

“ Tử Khiêm , liệu có kết cục tốt đẹp nào cho chúng ta không ? “

Những giọt nước mắt đau thương rơi xuống ngày càng nhiều hơn , cô khóc nấc lên từng tiếng , từng tiếng một như muốn giảo toả hết những ức nghẹn cùng không cam lòng của mình ra . Cô khóc đến nỗi quá mệt mỏi mà ngất lịm đi .

[…]

Một tuần sau … Cố Gia Hữu đến thăm Cố Ngữ Tâm anh mang bánh Quế Hoa mà cô thích ăn nhất , cả hai người đối diện nhìn nhau nhưng không ai nói câu gì .

“ Em đã nhớ hết lại tất cả rồi , em đã nhớ ra Tử Khiêm và An Tâm rồi .“

“ Ngữ Tâm , em nhớ lại hết rồi thật sao . Vậy em có hận Tử Khiêm không ? Khi chính anh ta mà An Tâm phải chết còn em thì mất đi trí nhớ .“

Cố Gia Hữu ngạc nhiên khi biết Cố Ngữ Tâm nhớ lại hết tất cả mọi chuyện , liệu cô nhớ ra rồi có hận Tử Khiêm liên quan đến cái chết của An Tâm không .

“ Cố Gia Hữu , đủ rồi . Em chịu anh đủ rồi , cái chết của An Tâm là xảy ra bất ngờ không ai muốn cả .“



“ Nhưng mà em với Tử Khiêm cũng không thể bên nhau được , An Tâm vì cứu Tử Khiêm mà chết .“

Giờ lúc này , cô thật sự rất mệt mỏi không muốn nhớ lại những chuyện trước kia nữa nhưng Cố Gia Hữu nhắc lại thật khiến cô đau đầu , cô ước gì mình có thể mất trí nhớ cả đời luôn cũng được không nhớ lại càng tốt .

Cố Ngữ Tâm hướng ánh mắt về nhìn bánh Quế Hoa mà Cố Gia Hữu mang đến đột nhiên cô nghĩ đến Cố An Tâm .

“ Cố Gia Hữu , em nhớ ngày hôm đó anh mua bánh Quế Hoa em thích ăn nhất … An Tâm từng nói một câu anh nhớ không ? “

Đột nhiên Cố Ngữ Tâm hỏi Cố Gia Hữu chuyện này khiến anh ngớ ngẩn ra nhớ lại lúc hồi nhỏ . Khi mà Ngữ Tâm bị bệnh , anh rất lo lắng cho cô nên không ngại trời mưa cho cô mà chạy đi mua bánh Quế Hoa mà cô thích ăn nhất .

Anh lại chỉ mua một phần cho Ngữ Tâm mà lại quên mất An Tâm nên An Tâm từng trách anh .

“ Anh , thật ra em cũng thích ăn bánh Quế Hoa nữa . Nhưng lúc nào anh cũng mua cho Ngữ Tâm mà quên mất em cũng thích ăn .“

Cố Gia Hữu đau khổ , khi còn nhỏ anh chỉ mãi yêu thương và cưng chiều mỗi Ngữ Tâm mà quên mất đi mình còn một đứa em gái nữa là An Tâm .

“ Vậy nên , anh đừng ép em làm theo những ý anh muốn nữa có được không ? Em thật sự mệt mỏi lắm rồi , anh muốn mất thêm một Ngữ Tâm nữa sao .“

“ Là anh có lỗi với em , anh thật sự không đáng làm anh trai . Anh đã không bảo vệ được An Tâm ngay cả em cũng vậy .“

Cố Gia Hữu đột nhiên quỳ xuống xin sự tha thứ từ Cố Ngữ Tâm , kể từ khi Ngữ Tâm tự đâm vào mình tự tử lúc đó anh nhận ra mình đã sai thật rồi , anh luôn muốn tốt cho cô nhưng đó càng làm cô ghét anh hơn .

“ Anh , đứng dậy đi . Em tha thứ cho anh rồi , dù gì anh cũng là anh trai của em . Từ nhỏ đến lớn là anh luôn yêu thương em .“

Cố Ngữ Tâm mỉm cười cô đứng dậy đỡ Cố Gia Hữu đứng dậy , cho dù Cố Gia Hữu làm nhiều điều sau trái anh cũng vì muốn tốt cho cô nhưng lại sai cách . Cố Gia Hữu vẫn là người anh trai mà cô yêu thương nhất .

“ Ngữ Tâm , anh có chuyện muốn nói với em . Khi anh nói ra em nhất định phải bình tĩnh nhé .“

Cố Gia Hữu suy nghĩ lâu một hồi , đã đến lúc anh nên nói mọi chuyện cho cô biết nếu không cô nhất định sẽ hận anh . Dù cho anh làm gì người con bé yêu vẫn là Tử Khiêm , dù lúc mất đi trí nhớ hay nhớ lại Ngữ Tâm vẫn luôn yêu Tử Khiêm .

“ Tử Khiêm sắp chết rồi .“

“ Cố Gia Hữu, anh gạt em đúng không ? “



“ Ngữ Tâm , anh không gạt em . Tử Khiêm đã đến gặp anh vào một tuần trước .“

Nụ cười của Cố Ngữ Tâm dần tắt đi , cô ngã quỵ xuống sao lại có thể như vậy . Một tuần trước Tử Khiêm còn đến gặp cô nói chia tay , tại sao giờ anh ấy sắp chết rồi .

Nhất định là Cố Gia Hữu gạt cô rồi , cô sẽ không tin đâu .

“ Ngữ Tâm , người hiến mắt lúc trước cho em thật ra là Tử Khiêm … Tử Khiêm dặn anh đừng nói cho em biết nhưng hôm nay anh quyết định nói tất cả cho em biết .“

“ Vậy …. Vậy giờ anh ấy đang ở đâu .“ Cố Ngữ Tâm run rẩy nói

[…]

Diêu Tử Khiêm không thấy đường , anh khát nước muốn rót nước uống nhưng vô tình trúng cạnh bàn nên ngã nhào xuống sàn , chiếc cốc nước cũng vì thế mà rơi xuống vỡ tan ra .

Anh đúng thật là vô dụng mà , lấy ly nước cũng không được vậy sao có thể bảo vệ được cho Ngữ Tâm đây .

“ Ngữ Tâm , nếu có em ở đây thật tốt nhưng tiếc là không thể .“

Tiếng cửa mở ra , có tiếng bước chân đang dần đi tới nhưng lại không có ai lên tiếng .

“ Ai vậy sau không nói ,“

Tử Khiêm thắc mắc , rõ ràng anh nghe tiếng mở cửa còn có tiếng bước chân nhưng tại sao không ai nói hết vậy .

“ Tử Khiêm , em là Ngữ Tâm đây .“

Diêu Tử Khiêm ngạc nhiên , tại sao Ngữ Tâm lại biết anh ở đây rõ ràng là anh đã giấu cô sao cô lại biết . Anh chợt nhớ đến Cố Gia Hữu là anh ta đã nói cho Ngữ Tâm biết sao .

“ Tôi đã nói rồi chúng ta đừng gặp nhau nữa , sao cô lại đến đây .“ Tử Khiêm lạnh lùng

“ Tử Khiêm , rốt cuộc anh muốn gạt em đến bao giờ nữa . Em biết hết tất cả mọi chuyện rồi .“