Chương 10: Một con thú sắp bị gϊếŧ

Giọng nói ông ta thốt lên, khàn đặc, sặc mùi rượu bước đến bên cô:

“Cô em gái này, uống với anh một ly nào.”

Tay ông ta không ngừng sờ soạng khắp người cô, vuốt ve sống lưng cô khiến cô rợn gai óc.

Cô liền quay lưng ra sau tiện tát cho ông ta một bạt tay. Lúc này ý thức của Thư Diệp gần như suy sụp, mắt cô chuẩn bị thϊếp đi. Đầu óc vô cùng nhức, xoay xoay chóng mặt. Lưng cô ngã ngửa ra sau, Liễu Yên vẫn chưa trở lại.

Ngay lúc Thư Diệp ngất đi, ông ta cho một đám lính bế cô đi nhanh đến quầy lễ tân đặt ngay một phòng khách sạn ở tầng trên của quán.

Cô được đưa vào bên trong, quần áo sộc sệch, ông già đó còn cho người tạt nước vào người cô để nhân cơ hội ngắm nhìn thân thể thanh mảnh của cô. Cô nằm trên giường nắm lấy chút lý trí sót lại không ngừng đẩy ông ta ra xa.

Liễu Yên vừa trở lại, vội lục tung khắp nơi tìm cô, sự sợ sệt lo lắng làm cho cô run bần bật lên. Cô chợt nhớ nhấc máy gọi cho số điện thoại buổi chiều Thư Diệp gửi cô. Chuông vừa reo liền có người nhấc máy, giọng nói một người đàn ông khẩn trương:

“Xin chào, có chuyện gì vậy?”

“Anh có phải thư ký của Tử Phong không?”

“Đúng vậy, cô cần gặp anh ấy sao?”

“Cho tôi gặp anh ấy ngay đi.”

Lục Quân liền chuyển máy cho Tử Phong ngay. Anh ngồi dựa lưng lộ ra vẻ lười nhác tiều tụy sau cả ngày làm việc.

“Có chuyện gì? Cô là ai?”

“Mau lên, Thư Diệp đi uống rượu cùng tôi vào chiều nay, tôi vừa quay đi nghe điện thoại. Cô ấy đã biến mất tiêu rồi. Tôi nghe lễ tân nói cô ấy bị một gã đàn ông dẫn đi. Anh mau đến đây đi. Quán bar Stat …”

Thư Diệp cố nén sự nóng bức bên trong ngồi dậy. Cô muốn đi ra ngoài nhưng gần như sắp ngã quỵ. Thư Diệp mở mắt nhìn gã đàn ông đang xé toạc váy cô, không thể cứ tiếp tục thế này được!

Phía dưới sân, khi mọi người không ngừng rầm rú hét theo những điệu nhảy, bỗng bên ngoài trên đường xe tối tăm một dãy xe Maybach đen chói lóa nối đuôi nhau dừng trước cửa. Doãn Tử Phong bước xuống rồi đóng sầm cửa lại. Ánh mắt hằn tơ máu lạnh băng nghiêm nghị..

Những quý ông ngồi bên trong, mắt chữ O mồm chữ A

Đó là Doãn Tử Phong?

Chẳng phải anh ta không bao giờ lui tới chốn này sao?

Trời ơi có chuyện gì vậy?

Ngay khi Doãn Tử Phong bước vào cửa, sống lưng của toàn bộ những người xung quanh đó như có lửa chạy ngang băng băng qua, ánh mắt lảng đi, đầu cụp xuống không ai dám nhìn thẳng trực tiếp.

Vài phút sau đó, anh cho toàn bộ vệ sĩ kiểm tra khắp quán bar, tên chủ khom người run bần bật. Liễu Yên vừa đến đã cùng anh đi tìm cô.

“Có ai thấy một cô gái mặc váy hồng phấn đi đâu rồi không?” Liễu Yên hô to.

Một lễ tân nam liền bị vệ sĩ lôi đến quỳ trước mặt anh, anh ta liên tục gập đầu xuống sàn miệng cầu xin được tha.

“Thưa ngài, ban nảy có một đám người kéo cô gái đó đi lên lầu 10 của khách sạn, phòng 302 ạ.”

Giây phút này, tất cả đám người ở đó đều thật sự hoài nghi về cô gái được Tử Phong kiếm tìm là ai?

Từ trước đến nay, trong giới thượng lưu hay cả xã hội bên ngoài chưa một ai dám khıêυ khí©h đến Tử Phong huống chi lần này là đυ.ng đến vợ của anh ta.

Thư Diệp bị ông già đó ghì chặt dưới thân mình, ông ta bắt cô phải ngậm thân dưới của ông ta nhưng cô không những không làm theo mà còn tát ông ta liên tục đến khi ông ta tức giận sôi sục.

Ông ta không ngừng hôn lên khắp người cô, chỉ trừ môi cô là nơi dù có chết cô cũng không cho bất kỳ ai chạm đến ngoại trừ Tử Phong.

“Ưm ưm…thả tôi ra”

Tử Phong lãnh đạm, cặp mắt đen sâu cùng với khuôn mặt lạnh băng:

“Nếu tối nay người phụ nữ của tôi có chuyện gì? Bất kì là mất một sợi lông, tôi không chắc những người ở đây toàn thây mà ra về đâu. Ông chủ có muốn thách thức tôi không?”

Trong giây lát, ông chủ quán bar cứng đờ người, mồ hôi không ngừng toát ra.

“Người đâu lục soát tầng 10 cho tôi.”

Vì sự có mặt của anh, mà hồn phách của mỗi con người ở đó đều như bay lơ lửng. Tất cả đều bị anh khống chế, dù bước một bước chỉ sợ rằng đầu cũng không còn trên cổ.

Nghe thấy tiếng động từ xa, đám vệ sĩ của ông già kia liền chạy đến hướng thang máy, không may bị vệ sĩ của anh đánh gục dưới chân.

Doãn Tử Phong lướt qua dòng người, xông vào kiếm căn phòng 302. Anh vừa đến cửa, đã nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng cô:

“Ưm ưm đừng đừng, Tử Phong cứu em…Tử Phong”

Lục Quân và vệ sĩ vừa đến cũng nghe được, sắc mặt của Tử Phong lại càng đáng sợ hơn.

Tử Phong đá văng cửa. Anh nhìn thấy cô nằm trên giường, vẻ mặt đầy đau đớn. May thay quần áo của cô vẫn chưa bị lột hết. Toàn thân bầm tím, tóc tai rối bù. Lão già kia thì vừa loảng choạng từ sàn đứng lên, ông ta vừa thấy Tử Phong lúc đó ông ta như chuẩn bị nếm được cái chết cận kề.

Ánh mắt anh nhìn ông ta giống như nhìn một con thú, một con thú sắp bị gϊếŧ.